Chương 792. Lạc Ngưng tới
Tuyền Cơ Chân Nhân nháy nháy mắt, phát hiện cả hai đều đang suy nghĩ miên man, khiêu khích hình như không có tác dụng.
Nàng hơi trầm mặc một lát, lại khôi phục tư thái thế ngoại cao nhân, ngồi ở mép giường, bày ra dáng vẻ tĩnh tọa: "Đạo gia coi trọng thanh tâm quả dục, ngươi và ta xuất hiện ảo giác không đúng lúc chỉ có thể nói rõ thuốc này rất mạnh, ngươi và ta đều tâm không kiên định. Bây giờ chúng ta đều điều khí ngưng thần, rèn luyện tự thân, ai còn nghĩ lung tung thì người đó là chó."
Dạ Kinh Đường cũng cảm thấy định lực của mình hình như xảy ra chút vấn đề, hít một hơi thật sâu, ngồi xếp bằng bên cạnh:
"Được. Chỉ cần cô đứng đắn một chút, chắc chắn ta sẽ không suy nghĩ lung tung... hơn nữa thứ này đúng là thú vị, cô tưởng tượng phía trên là bầu trời sao, tất cả xung quanh đều là đom đóm, ừm, lại có vài cánh hoa rơi xuống."
Tuyền Cơ Chân Nhân chớp chớp mắt, một lát sau đưa tay vào trong hư không khẽ vuốt, hiển nhiên là đang sờ đom đóm tưởng tượng ra.
Dạ Kinh Đường cũng giơ tay lên sờ tới sờ lui, không biết đang làm gì.
Một bên khác, dưới chăn đệm dưới đất.
Mặc dù Chim Chim ngủ rất say nhưng đó là ở trạng thái bình thường, hai người lên cơn trong phòng, Chim Chim cũng bị đánh thức.
Lúc này Chim Chim ngồi xổm ở dưới chăn đệm dưới đất, nhìn hai người quần áo lộn xộn khua tay múa chân, rõ ràng có chút sợ hãi...
Cùng lúc đó, Hồng Hà Trấn.
Lộc cộc, lộc cộc.
Đội kỵ binh hơn mười người lúc nửa đêm tiến vào thị trấn có tường làm bằng đất vàng, bên tiêu cục lập tức có người tới thương lượng, sau đó toàn bộ đội ngũ đi đến tiêu cục.
Bùi Tương Quân chạy vài ngàn dặm đường, khó tránh khỏi cả người kiệt sức, ngựa hết hơi, nhưng mà đến chỗ nhị ca đã từng ẩn cư thì vẫn lên tinh thần, dẫn theo đám đường chủ Tống Trì và Trần Nguyên Thanh đến mộ phần bên ngoài trấn.
Tống Trì, Trần Nguyên Thanh và Bùi Viễn Phong gần như cùng tuổi, khi còn bé chính là sư huynh đệ cùng một môn phái, lần trước gặp lại bọn họ đều đang ở độ tuổi xuân thì, bây giờ gặp lại biến thành tóc mai và mộ bia, trong lòng khó tránh có vô số nỗi cảm thán không nói thành lời, một đám người đứng trước mộ phần tế bái, gần như không ai nói gì.
Lạc Ngưng đến quê quán của tướng công, đương nhiên cũng đến tế bái phụ thân chưa từng gặp mặt, nhưng có Vân Ly bên cạnh không tiện ở lâu, chỉ thắp một nén hương sau đó theo Chiết Vân Ly trở về thị trấn.
Đông Phương Ly Nhân và Thái hậu ở trong tiêu cục, bây giờ người tới đông đủ, dựa theo sắp xếp của Dạ Kinh Đường, ngày mai sẽ xuất quan.
Lạc Ngưng là người cầm đầu lũ phản tặc, vẫn luôn không dám tới quá gần Thái hậu và Tĩnh Vương, về phòng mình thì bắt đầu rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, nghênh đón hành trình sẽ kéo dài không biết bao nhiêu ngày nữa.
Nhưng Lạc Ngưng mới nằm xuống giường, còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh từ nơi xa truyền đến: "Ô ~~ ô ~~ "
Tiếng chim hót, nhưng chắc chắn không phải Chim Chim mà là ám hiệu trước kia nàng hành tẩu giang hồ dùng để liên lạc với đồng bạn.
Lạc Ngưng nghe thấy ám hiệu quen thuộc, gương mặt lãnh diễm bỗng nhiên cứng đờ, trong nháy mắt cảm thấy trời sập xuống, giống như tiểu tức phụ theo dã nam nhân chạy trốn bị tướng công tìm tới cửa, thoáng chốc thấy luống cuống và khẩn trương trong lòng.
Lạc Ngưng giật giật lông mi, nhẫn nhịn nửa ngày, đến khi bên ngoài lại vang lên tiếng chim kêu lần nữa mới vô thanh vô tức đứng dậy, mặc thanh y vào, còn đứng trước gương kiểm tra, bày ra vẻ mặt thanh lãnh ngày xưa, sau đó lặng lẽ ra cửa.
Bóng đêm càng sâu, người trong ngoài tiêu cục đã nghỉ ngơi, chỉ để lại một vài trạm gác tuần sát ở bên ngoài.
Lạc Ngưng tùy tiện lấy lý do ra ngoài, đi tới đường nhỏ cách tiêu cục không xa, sau đó thấy được một bóng người trong một ngõ nhỏ.
Bóng người mặc cẩm bào, đầu đội ngọc quan, eo buộc đai lưng ngọc, dáng người thon dài mà quý phái, khí thế có chút giống Tĩnh Vương, nhưng rõ ràng còn xịn hơn kiểu giả vờ cao thâm như Tĩnh Vương nhiều, đứng nơi đó giống như một ngọn núi nguy nga quyền khuynh thiên hạ, chỉ đứng chắp tay cũng đủ để cho ngàn vạn đạo chích sợ hãi.
Trong ngõ nhỏ, ánh trăng chiếu vào người, có thể nhìn thấy gương mặt của bóng người nhưng một cái mặt nạ màu trắng che lại dung nhan động lòng người, chỉ để lộ một đôi mắt.
Con mắt ẩn chứa tinh quang, giống như hai lưỡi dao đánh đâu thắng đó, xen lẫn ngạo khí 'Sơn hạ vô địch'.
Dù Lạc Ngưng là lão khuê mật của Tiết Bạch Cẩm, nhìn thấy đôi mắt khiến cho người ta run rẩy từ đáy lòng này vẫn quặn thắt trong lòng, vô thức cúi đầu dời mắt, chậm rãi đi tới trước mặt: "Ngươi đến rồi."
"Kêu ngươi đợi ta, tại sao lại khởi hành sớm?"
Tiết Bạch Cẩm thuở nhỏ giả làm thân nam nhi, đi ra ngoài chú ý dáng vẻ đã thành thói quen, dù nói chuyện với Lạc Ngưng thì cũng gằn giọng, nghe 'Ong ong ong', vừa nguy hiểm lại bá khí.