Chương 791. Cô Hạ Độc Ta
Dạ Kinh Đường nhìn Tuyền Cơ Chân Nhân lải nhải, nào dám đụng vào thứ không rõ nguồn gốc này, vội vàng đưa tay đỡ lấy: "Đây là cái gì?"
"Đồ tốt, ta sẽ không hại ngươi, ngươi tránh cái gì? Thử một chút đi."
Dạ Kinh Đường có chút bất đắc dĩ, ngẫm lại vẫn nghe theo, để Tuyền Cơ Chân Nhân lau dưới chóp mũi, kết quả lập tức ngửi thấy một mùi hương là lạ, đầu óc có chút mệt mỏi do thức đêm đọc sách lập tức khỏe hơn.
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy ánh mắt Dạ Kinh Đường sáng rực lên, vừa lòng thỏa ý thu tay lại: "Thế nào?"
"Ừm... hả?"
Dạ Kinh Đường trầm mặc một lát, thầm cảm nhận sự thay đổi của thân thể, kết quả chợt phát hiện Lục tiên tử duyên dáng yêu kiều trước mặt, dưới ánh sáng, y phục trắng trên người dần trở nên mờ nhạt, có thể loáng thoáng nhìn thấy màu da và hình dáng mông eo. Dạ Kinh Đường giật mình, chớp chớp mắt nhìn kỹ lại, phát hiện quần áo Tuyền Cơ Chân Nhân không trong suốt nhưng gương mặt trở nên đỏ hồng, đổ một chút mồ hôi, giống như lần trước trúng thuốc ôm hắn cọ cọ.
"Đây là thuốc gây ảo giác?"
Dạ Kinh Đường giơ tay lên, xoa xoa trán Tuyền Cơ Chân Nhân, phát hiện cảm giác ấm áp nhưng cũng không có mồ hôi, đáy mắt không khỏi ngạc nhiên: "Thứ này đúng là lợi hại, ta cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, tại sao nhìn đồ vật sẽ xuất hiện ảo giác?"
Tuyền Cơ Chân Nhân cố gắng duy trì tâm như nước, để tránh quần áo Dạ Kinh Đường lại biến mất, đồng thời bày ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi thăm: "Ngươi thấy cái gì?"
"Ta..."
Dạ Kinh Đường phát hiện quần áo của Tuyền Cơ Chân Nhân giống như lại trượt xuống, nhanh chóng đưa tay kéo giúp, kết quả phát hiện không đúng, lại vội vàng thu tay lại.
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy thế thì hiểu ý, nhìn Dạ Kinh Đường cố gắng duy trì khí độ quân tử: "Hóa ra đang nghĩ dáng vẻ ta không mặc quần áo! Được lắm, bình thường giả bộ như chính nhân quân tử, bây giờ không che giấu bản tính được nữa rồi? Ngươi còn giải thích thế nào?"
Tuyền Cơ Chân Nhân không nói lời nào còn được, giọng điệu đầy mị hoặc vang lên, Dạ Kinh Đường lập tức phát hiện trên đầu mỹ nhân bạch y trước mặt xuất hiện hai cái tai hồ ly, phía sau còn có chín cái đuôi to bay tới bay lui.
Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt, lùi về sau một bước: "Bây giờ đầu óc của ta bắt đầu trở nên không tỉnh táo."
"Vừa nãy ngươi tỉnh táo! Ta cũng dùng, không nghĩ bậy thì sẽ không nhìn thấy thứ không nên thấy, ngươi còn muốn nói láo?"
Dạ Kinh Đường chậm rãi lui lại, phát hiện Tuyền Cơ Chân Nhân nói chuyện đồng thời còn dùng đuôi cáo lớn vẩy gương mặt hắn, hắn đưa tay sờ, tự nhiên sờ soạng không khí, cái đuôi cũng không thấy, lại hậm hực thu tay lại: "Quân tử bàn việc làm không bàn suy nghĩ, nếu như bàn suy nghĩ thì trên đời này không ai hoàn mỹ cả. Thứ này không thể dùng linh tinh, lỡ như gặp phải nguy hiểm, cô và ta đều xuất hiện ảo giác không kịp phòng bị, chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao?"
Tuyền Cơ Chân Nhân chậm rãi tiến lên phía trước: "Đây không phải ảo giác, mà là suy nghĩ trong lòng, gặp nguy hiểm sao lại coi nhẹ? Ánh mắt ngươi trốn tránh như thế, có phải trong lòng đang mạo phạm ta hay không, nghĩ những chuyện không đứng đắn?"
Dạ Kinh Đường bất tri bất giác đầu gối đụng vào giường, ngồi xuống, mà bạch hồ tinh trước mặt ở trên cao cúi người nhìn xuống, quần áo lại biến thành hư không, tựa như muốn đè hắn lại hút dương khí.
Dạ Kinh Đường hơi mơ màng, nghiêm túc nói: "Dược vật này ảnh hưởng thần trí, khiến cho người ta dễ bị người khác đặt bẫy sinh ra ảo giác. Bây giờ ta điều khí thì tinh thần tỉnh táo, không còn nhìn thấy thứ lộn xộn gì."
"Ngươi còn giả bộ? Phía dưới ngươi lộ tẩy lẽ nào ngươi không biết?"
Dạ Kinh Đường cúi đầu xem xét, đúng là có cái lều vải, lập tức điều khí ngưng thần, muốn thanh trừ ảo giác.
Kết quả trừng mắt nhìn lại tròn mắt nhìn...
Hình như không phải ảo giác! Mẹ nó!
Dạ Kinh Đường ho nhẹ một tiếng, cảm thấy tình huống hơi sai sai, cưỡng chế làm ra dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, bình thản nói: "Là cô xuất hiện ảo giác. Tâm ta như nước, không nghĩ tới những gì cô nói thì há thấy những thứ bậy bạ, cô…"
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy vẻ mặt Dạ Kinh Đường như thường, nghĩ mình xuất hiện ảo giác, chớp chớp mắt, muốn thanh trừ tạp niệm, kết quả ác ôn trước mắt cũng không biến mất.
Thế là nàng dựa theo kinh nghiệm, đưa tay chạm thử để ảo giác tiêu tan, kết quả...
"... ?"
Dạ Kinh Đường chưa kịp phản ứng thì phát hiện chuôi đao của mình bị tay nhỏ lạnh lẽo cách vải nắm chặt, sau đó hai con ngươi trước mặt hơi có vẻ nghi ngờ bỗng nhiên trừng lớn, tay cũng theo bản năng xiết chặt.
"Tê —— "
Dạ Kinh Đường như bị cái kìm kẹp lấy, lúc ấy mặt lập tức tái mét, vội vàng nắm cổ tay nàng: "Ài, buông tay buông tay..."
Tuyền Cơ Chân Nhân cầm chặt, kịp phản ứng sau đó mặt đỏ tới mang tai, nhanh chóng thả lỏng tay ra: "Ngươi còn dám nói mình tâm tịnh như nước? Tâm ngươi như nước vậy à?"
"Ta là nam nhân bình thường, cô hạ dược ta."
"Ta cho ngươi dùng dược bình thường, ngươi không háo sắc có thể suy nghĩ lung tung như vậy sao? Sao ta lại không nghĩ lung tung?"
"Ngươi không nghĩ lung tung thì vừa mới bắt đầu ngươi nghiêng đầu tránh cái gì?"