Chương 790. Uống Thuốc Đông Y À?
Trời tối không một bóng người, ánh đèn trong doanh trại nhỏ như hạt đậu.
Trong trướng ánh sáng lờ mờ, một người tay cầm kinh thư, nhìn giống như thư sinh chăm chỉ treo đèn đọc sách.
Bên cạnh còn có một cái quả cầu lông tròn vo, chân chỉ lên trời, nghiêng đầu nằm, ngủ không rõ sống chết.
Dạ Kinh Đường tay trái cầm sách ngồi trên thảm dưới đất, tay phải cầm rượu khoác trên đầu gối đùi phải, tư thái như Quan Công đọc Xuân Thu dưới ánh trăng.
Nhìn thấy chỗ làm người mê đắm thì nâng rượu nhấp một ngụm, tâm tư say mê trong đó gần như quên mình, không rõ đã xem bao lâu.
Mặc dù thức đêm xem tạp thư không phù hợp với phong phạm cao thủ nhưng cả một đời người có thể gặp được mấy quyển có thể xem, hơn nữa thường xuyên tìm được sách cả đời khó mà quên được cũng không dễ dàng, chỉ cần cầm lên, chưa xem xong thì không bỏ xuống được.
Cũng may quầy sách trên phiên chợ rất tâm huyết, sách mua đều là bản bìa cứng trọn bộ, có đầu có đuôi, cũng không thiếu chương ít trang, nếu không xem được một nửa lại mất chương, đoán chừng Dạ Kinh Đường có thể giết tới nhà người viết trong đêm, mượn đá mài sắc Ly Long Đao.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thời điểm Dạ Kinh Đường lấy lại tinh thần thì sắc trời đã sáng, bên ngoài vang lên tiếng gà gáy chó sủa.
Đáng tiếc, khi Dạ Kinh Đường đọc tới chỗ làm người ta mê đắm, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Đạp đạp ~
Dạ Kinh Đường bên tai giật giật, cũng không ngẩng đầu, chỉ hơi quay người dùng thân thể che sách vở: "Trở về rồi à. Đi ngủ sớm một chút đi, ta gác đêm."
Đạp đạp ~
Tiếng bước chân từ xa đến gần, đi vào trong lều vải nhưng không nói chuyện, tiếng hơi thở còn có chút không đúng.
Không biết Dạ Kinh Đường dùng bao nhiêu nghị lực mới dời mắt khỏi sách, quay đầu nhìn về phía cổng, kết quả vừa nhìn thì sững sờ.
Ánh nến yếu ớt, tia sáng nhạt chiếu vào nơi hẻo lánh trong trướng.
Tuyền Cơ Chân Nhân mặc y phục trắng như tuyết, duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa ra vào, gương mặt vốn khá lẳng lơ, lúc này có chút phiếm hồng, cặp mắt hoa đào giống như say lại không phải say cực kỳ sáng tỏ dưới ánh nến, nhìn chằm chằm hắn từ trên hướng xuống, lại giương mắt nhìn xung quanh, tựa như đang nhìn thứ gì đó rất thú vị.
Dạ Kinh Đường nhìn xung quanh một chút, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, đương nhiên là không hiểu gì, còn tưởng rằng Tuyền Cơ Chân Nhân uống nhiều, vội đứng dậy: "Lục tiên tử?"
"A, ngươi quay qua chỗ khác!"
"Ừm?"
Dạ Kinh Đường nhìn thấy sắc mặt Tuyền Cơ Chân Nhân bỗng nhiên đỏ lên, nhanh chóng nghiêng đầu dời ánh mắt sang chỗ khác, giọng điệu có ba phần xấu hổ giận dữ, động tác cứng đờ, cúi đầu nhìn một chút —— quần áo chỉnh chỉnh tề tề, cũng không có giương cung bạt kiếm, ngươi thẹn thùng cái gì?
Ngay lúc đó, trong mắt của Tuyền Cơ Chân Nhân.
Tuyền Cơ Chân Nhân vừa mới lấy được 'Như Mộng Tự Huyễn Tán', kết quả phát hiện dược vật này rất huyền diệu, đầu óc tỉnh táo nhưng ánh mắt lại nghĩ 'Tâm tưởng sự thành', các loại bàn ghế như sống lại, thể hiện sắc thái lộng lẫy có chút huyễn hoặc, cảnh sắc bên ngoài và nhân vật trong đáy mắt cũng như thế —— giống như không cẩn thận ăn nấm độc, nhưng cũng không khó chịu.
Tuyền Cơ Chân Nhân đi vào lều vải, nhìn thấy Chim Chim nằm trên gối, Chim Chim trắng như tuyết giờ lại biến thành nhiều màu sắc.
Dạ Kinh Đường vùi đầu đọc sách ở bên cạnh, nội dung trên sách cũng biến thành xuân cung đồ nam nữ tương hợp —— không đúng, cái này hình như không thay đổi, chính là xuân cung đồ?
Tuyền Cơ Chân Nhân thầm suy nghĩ, chợt phát hiện Dạ Kinh Đường đứng dậy, mà áo choàng đen tuấn dật trên người cũng theo đó như cánh hoa bay lượn, lộ ra cơ ngực rộng lớn, cơ bụng rắn chắc, thô to.
"A!"
Tuyền Cơ Chân Nhân không kịp đề phòng, vội vàng quay đầu đi, nói: "Ngươi quay qua chỗ khác!"
Dứt lời, Tuyền Cơ Chân Nhân lại kịp phản ứng, nhanh chóng ngoảnh lại nhìn, nghĩ theo hướng đứng đắn.
Sau đó Dạ Kinh Đường biến thành một thiếu niên lang mặc vải thô áo gai, trong tay cầm mấy con cá con, gà ngũ sắc bên cạnh cũng biến thành cục than đen.
"Hở?"
Tuyền Cơ Chân Nhân cảm thấy trải nghiệm này thực mới mẻ, mộng du tiên cảnh hẳn cũng không có gì hơn cái này, nàng chậm rãi đi đến trước mặt, đưa tay nhéo nhéo mặt Dạ Kinh Đường...
Dạ Kinh Đường nhìn Tuyền Cơ Chân Nhân hai con ngươi sáng ngời có thần đi tới, sờ khuôn mặt của hắn, rõ ràng hơi luống cuống, lui về sau một bước, nắm chặt tay Tuyền Cơ Chân Nhân: "Lục tiên tử, cô... có phải cô uống nhiều rồi không?"
"Ngươi đừng nhúc nhích."
Tuyền Cơ Chân Nhân bỏ tay ra, sau đó hai tay nắm vuốt khuôn mặt Dạ Kinh Đường kéo kéo, kéo thành một cái bánh nướng.
Sau đó muốn đụng vào cá trên tay, kết quả vừa xích lại gần thì con cá đã biến thành sách vở, hẳn là dược vật này gây ra ảo giác, cũng không thể biến mộng tưởng trở thành sự thật.
Dạ Kinh Đường lẻ loi trơ trọi đứng trên chăn đệm dưới đất, nhìn Tuyền Cơ Chân Nhân say khướt lải nhải trước mặt, quả là có chút nơm nớp lo sợ, đưa tay huơ huơ trước mặt nàng: "Lục tiên tử? Cô uống thuốc Đông y hả?"
Tuyền Cơ Chân Nhân biết Dạ Kinh Đường không thể giống như nàng, chắc đang nghĩ nàng như kẻ ngu, lấy bình thuốc màu đỏ ra, dùng ngón út dính một chút, đẩy về mũi Dạ Kinh Đường: "Ngươi cũng thử một chút."