Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 789 - Chương 789 - Cam Đoan Không Bắt Nạt Ngươi!

Chương 789 - Cam đoan không bắt nạt ngươi!
Chương 789 - Cam đoan không bắt nạt ngươi!

Chương 789. Cam đoan không bắt nạt ngươi!

Dạ Kinh Đường vốn muốn giải thích giúp Phạm nữ vương, nghe vậy sửng người, muốn nói gì đó nhưng mà thấy nói cũng vô ích, gật đầu đáp: "Không sao. Ta ngủ không kén chỗ nằm, trời không còn sớm, nghỉ sớm đi."

Nói xong đi vào lều vải lớn, cầm đèn lên, ngồi xuống thảm.

Tuyền Cơ Chân Nhân thấy vậy thì chậm rãi đi tới trước giường dò xét: "Giường thật lớn, hai người ngủ cũng không chật, ngươi không có ý gì sao?"

Dạ Kinh Đường sửa sang lại giường chiếu, nghe lời trêu đùa như thế, chỉ tùy tiện nói: "Nếu như Lục tiên tử cảm thấy giường ngủ không thoải mái, chúng ta có thể đổi một chút, cô xuống đất ngủ."

Tuyền Cơ Chân Nhân thấy Dạ Kinh Đường không mắc mưu, cũng không nói gì, quay người đi ra ngoài, nói: "Ngươi ngủ giường đi, ta đi qua ngủ với Phạm Thanh Hòa, dám cho ta ngủ đất."

Dạ Kinh Đường dừng động tác lại, xoay đầu nói: "Ở địa bàn của người ta còn muốn nhờ người ta giúp đỡ, cô nên có tí lòng kính sợ đi, cãi nhau ầm ĩ để cho thuộc hạ người ta nghe thấy, Phạm cô nương mất hết mặt mũi."

"Ta biết chừng mực."

Tuyền Cơ Chân Nhân dứt lời thì vén màn lên đi ra ngoài.

Dạ Kinh Đường có chút bất lực, hết cách với Tuyền Cơ Chân Nhân, chỉ đành vậy, đợi Tuyền Cơ Chân Nhân bước chân đi xa mới lấy sách từ trong ngực ra, ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc lật ra một tờ, nhỏ giọng lầm bầm: "Diễm Hậu Bí Sử hóa ra còn bắt Thái Hậu tới Bắc Lương."

Lều vải lớn trong trụ sở chính là hành cung tạm thời của Đông Minh đại vương.

Phía trước là đại sảnh đãi khách, phía sau dùng màn bích ngăn cách, là nơi ngày thường Phạm Thanh Hòa ngủ nghỉ.

Lúc này, đèn phía sau đại trướng sáng rực, Phạm Thanh Hòa chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài tròn một năm, bị Tuyền Cơ Chân Nhân đuổi ngay cả cơm cũng ăn không ngon, sau khi trở về lại ngựa không dừng vó đi kinh thành, kết quả bị giam trong lao, có thể nói không có một ngày an nhàn.

Bây giờ đường dài trở về, rốt cục Phạm Thanh Hòa cũng có thể buông lỏng một chút, ngồi trước bàn sách rộng lớn, nghiên cứu kỳ môn dược vật mà mình thấy hứng thú nhất, trên người mặc một cái váy ngủ sa mỏng, tư thái nở nang như ẩn như hiện, trên mặt còn thoa mặt nạ dưỡng da tự chế.

Trong lúc loay hoay dược vật, Phạm Thanh Hòa cùng lúc suy tư xem tiếp theo nên làm như thế nào.

Phạm Thanh Hòa không có tâm tư làm Nữ Đế, nhưng tiến cống mỗi năm trong tộc, bị triều đình Bắc Lương ức hiếp, để thay đổi hiện trạng bây giờ thì chắc chắn phải tạo phản.

Lúc đầu nàng muốn tái tạo Thiên Lang Châu, võ nghệ của mình phải nâng cao một bậc, trở thành lão đại Tây Hải chư bộ, nhưng xem ra trước mắt con đường này rất khó đi.

Kế tiếp chính là phụ tá Dạ Kinh Đường, để Dạ Kinh Đường làm dê đầu đàn nâng cao lá cờ tạo phản.

Vấn đề bây giờ là làm sao để Dạ Kinh Đường xem mình như người Tây Hải chư bộ, chủ động phục hưng vinh quang của Tây Bắc Vương Đình.

Mấy ngày nay, Phạm Thanh Hòa quan sát phát hiện Dạ Kinh Đường gần như hoàn mỹ, hình như chỉ có chút háo sắc.

Mỹ nhân Tây Hải chư bộ như mây, cho dù là nàng thì luận thân phận, địa vị cũng không thể so với Tĩnh Vương. Nàng dùng mỹ nhân kế, Nữ Đế Đại Ngụy cũng dùng, xem chừng nàng chơi như vậy sẽ chơi mình thành quà cưới của Dạ Kinh Đường.

Hơn nữa Đông Minh Bộ và Dạ Trì Bộ đời đời kết quan hệ thông gia, công chúa Trì Bộ gả tới, nữ nhi Đông Minh Bộ cũng gả thành Vương phi, lỡ như Dạ Kinh Đường là nhi tử của Thiên Lang Vương, như vậy thì bối phận hơi rối loạn.

Mải suy nghĩ lung tung, bên tai Phạm Thanh Hòa bỗng nhiên hơi động một chút, cảm giác mối nguy hiểm quen thuộc sắp xuất hiện.

Hô ~

Phạm Thanh Hòa thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt quay đầu lại, sau đó thấy một bóng trắng lấy thế sét đánh không kịp bịt tai từ ngoài đi vào, nàng vừa định đứng dậy thì bị ấn xuống.

Phạm Thanh Hòa mặc áo không đủ che thân, bị nhấn trên ghế, đáy mắt hiện lên vẻ giận dữ: "Yêu nữ, ngươi có bệnh đúng không? Sao lại đến nữa?"

Tuyền Cơ Chân Nhân không trả lời khi nghe nàng hỏi, cúi đầu nhìn mặt nàng, song mi chớp chớp: "Trên mặt ngươi là cái gì, sao nửa đêm giống như nữ quỷ thế?"

Phạm Thanh Hòa vùng vẫy mấy lần, phát hiện giãy dụa không được, có chút bất bình: "Dùng để dưỡng nhan, ngươi muốn ta cho ngươi một ít là được. Đêm hôm khuya khoắt không ngủ,chạy tới nơi này làm gì?"

Tuyền Cơ Chân Nhân cẩn thận nhìn mặt nạ, mỉm cười nói: "Ta không quen ngủ chăn đệm dưới đất, đến chỗ ngươi ngủ ké giường. Bộ y phục này của ngươi rất độc đáo, chuyên chuẩn bị để câu dẫn nam nhân à?"

"Ngủ không quen ta sắp xếp cho ngươi một gian phòng là được, ngươi còn như vậy ta sẽ gọi hộ vệ. Đây là địa bàn của ta, bên ngoài hơn một ngàn thủ hạ..."

"Nhiều người thì làm được gì? Đường đường Đông Minh đại vương, ban đêm ngay cả một người thị tẩm cũng không có, quá sức keo kiệt."

Phạm Thanh Hòa thực sự hết cách với yêu nữ này, mặc cho Tuyền Cơ Chân Nhân ôm, tiếp tục bày ra dược vật, chỉ coi người phía sau là vật trang sức.

Tuyền Cơ Chân Nhân trêu chọc một lát, lại để bàn tay lành lạnh ở dưới váy ngủ hơi mờ, mò mò hai cái bánh bao.

Thùng thùng ~

Phát hiện Phạm Thanh Hòa không để ý nàng, Tuyền Cơ Chân Nhân có chút không thú vị, buông tay ra, cầm lấy bình lọ trên bàn dò xét, còn đưa lên mũi ngửi ngửi: "Chà, Huyết Ngưng Tán, kỳ môn độc dược, lần trước có hiệu quả trên người ta hai khắc, đây là độc gì, nghe nói dược lực rất lớn..."

? ?

Phạm Thanh Hòa thấy kỳ môn độc dược nàng điều chế bị yêu nữ này làm thành túi thơm mà ngửi, cảm thấy mình bị sỉ nhục, cắn răng nói: "Bình lọ của Độc Sư ngươi cũng dám sờ? Nếu như xảy ra chuyện gì, ta cũng không rảnh cứu ngươi."

"Ta đã luyện Dục Hỏa Đồ, ngươi đâu có hạ độc chết ta được?"

Tuyền Cơ Chân Nhân đặt mông ngồi lên mép bàn đọc sách, tìm trong rất nhiều bình lọ, phát hiện một cái bình nhỏ màu đỏ, viết 'Như Mộng Tự Huyễn Tán', vị trí đặt cũng rất bắt mắt, hiếu kỳ nói: "Cái này là thuốc gì?"

Phạm Thanh Hòa nói đến kiệt tác của mình thì trong mắt hiện ra mấy phần đắc ý: "Thuốc này là độc môn đặc chế có thể khiến người ta lộ rõ suy nghĩ trong lòng, chơi vô cùng vui, hơn nữa không phải độc dược, không tổn thương thân thể, Dục Hỏa Đồ chắc không có tác dụng đâu, ngươi có dám ngửi hay không?"

Tuyền Cơ Chân Nhân bán tín bán nghi, ngoắc ngoắc tay: "Đưa thuốc giải cho ta trước."

"Không phải ngươi không sợ sao? Muốn giải dược làm gì?"

"Lo trước khỏi hoạ. Cho ta thuốc giải, ta cam đoan trong ba ngày không bắt nạt ngươi."

? ?

Phạm Thanh Hòa ngồi thẳng mấy phần, đang muốn nói chuyện thì phát hiện yêu nữ này định đưa bình thuốc đến mũi nàng, vội vàng đưa tay: "Được, coi như ngươi lợi hại!"

"Như vậy mới đúng..."

Bình Luận (0)
Comment