Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 796 - Chương 796 - Mã Phỉ Dò Xét Địa Hình

Chương 796 - Mã Phỉ Dò Xét Địa Hình
Chương 796 - Mã Phỉ Dò Xét Địa Hình

Chương 796. Mã Phỉ Dò Xét Địa Hình

Đường Ngọc Đan bị sư huynh mắng một câu, cũng nhận ra trong lều trại hơn phân nửa đều là thái giám, đi tới trước mặt đổi đề tài:

"Đùa một chút thôi, bàn chuyện chính sự đi. ”

Tào A Ninh nhớ kỹ từng sống trong cung, những thứ này đối với mình trái lại nhìn rất nhạt nhẽo, cầm bút lông tiếp tục phác họa trên giấy:

“Ta đã bàn bạc trước với Hồ Diên Kính, buổi tối hắn sẽ để Trương Huyền Nghiệp mang theo thủ hạ đi uống rượu. Bên người Đông Phương Thượng Thanh có hơn mười hộ vệ vương phủ, võ nghệ không tệ nhưng không phải là đối thủ của chúng ta, sau khi tìm được cơ hội, đừng thật sự đả thương Đông Phương Thượng Thanh, hù dọa là được. Đến lúc đó phải chém Trương Huyền Nghiệp một đao, thủ pháp phải chuẩn, tốt nhất là văng cả lên mặt Đông Phương Thượng Thanh, nhưng đừng làm bị thương điểm yếu, bằng không đừng nghĩ làm việc dưới tay Tả Hiền Vương..."

Hứa Thiên Ứng là người giang hồ, mắt thấy sư phụ đầu quân cho Yến vương lại rơi vào kết cục chết ngang ở kinh thành, kỳ thực có chút không cam lòng bám lấy quyền quý, suy nghĩ một chút nói: "Ngoại trừ Tả Hiền Vương, chúng ta không có lối thoát nào khác à?”

Tào A Ninh dừng bút lại, thoáng suy nghĩ một chút:

"Còn có Lục Phỉ, nhưng Lục Phỉ quá thần bí, không biết chúng muốn gì. Nếu gia nhập bọn chúng, ngươi chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh, có thể sẽ bị coi như con rơi giữa đường. Ta ở chư bộ Tây Hải qua lại nhiều năm, biết chút môn đạo, nếu Tả Hiền Vương không leo lên được, chúng ta hãy đi tìm thử xem.”

Hứa Thiên Ứng gật đầu, cũng không nói thêm nữa.

Thời gian chớp mắt đã vào đêm.

Nơi đóng quân của Đông Minh bộ cách đó không xa, trong doanh trại có hơn trăm con tuấn mã, tiếng sáo trúc từ giữa đại trướng truyền ra, vài tên hộ vệ hắc y của vương phủ, cùng võ nhân Vu Mã bộ tuần tra qua lại xung quanh đại trướng.

Dạ Kinh Đường dựa vào thân thủ, từ chỗ tối sờ đến gần đại trướng, ẩn nấp ở phía sau chuồng ngựa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong:

"Thượng Thanh công tử có thể tự mình tới đây, quả thực đủ thể diện cho Vu Mã bộ t. Nhưng mỗi năm ta đều đưa trăm con ngựa bờm trắng vào vương phủ, số lượng quá lớn, cho dù có lấy được thì triều đình Bắc Lương cũng không thể giải thích được. Trong điều khoản thông thương giữa hai triều đại, chỉ cho phép mua bán ngựa bình thường, ngựa bờm trắng là lựa chọn thượng đỉnh của chiến mã…”

“Vu tộc trưởng quá coi thường Lương Vương phủ, dưới trướng phụ vương ta có ba vạn kỵ binh, một trăm con ngựa xông vào cũng không khuấy nước được. Ta muốn đưa những con ngựa này đến Vân An, vương công quý tộc bên kia thích vật quý hiếm, giống ngựa càng hiếm thấy thì giá cả càng cao…!”

Tuyền Cơ Chân Nhân tựa vào bên cạnh Dạ Kinh Đường, chăm chú nghe nửa ngày, mở miệng nói:

"Nghe đi, Đông Phương Thượng Thanh thật sự đến bàn chuyện làm ăn.”

Dạ Kinh Đường đã đi theo Đông Phương Thượng Thanh đến mấy bộ lạc cư trú từ buổi chiều, quả thật đang bàn chuyện làm ăn, hắn cũng không cảm thấy Đông Phương Thượng Thanh có vấn đề gì, vì thế đáp lại: “Xem ra Hồ Diên Kính quả thực đang nói dối, tự mình buôn lậu vảy văn thép. Không biết hắn có gọi người bán đến hay không, đợi lát nữa chờ hắn ở một mình, ta sẽ qua hỏi.”

Hai người đợi một lúc, Đông Phương Thượng Thanh đi ra lều lớn, cùng thị vệ rời khỏi trụ sở, lên xe ngựa ngay cửa, còn Hồ Diên Kính làm thị vệ bên cạnh xe ngựa.

Dạ Kinh Đường lặng lẽ đi ra đường, bám theo hắn từ nơi tối tăm, muốn chờ Hồ Diên Kính trở lại nơi đặt chân, tạo cảnh Diêm Vương tìm đến cửa.

Kết quả đi theo đoàn xe một đoạn, tia sáng trong mắt Dạ Kinh Đường bỗng nhiên khẽ động, phát hiện rất xa có người dò xét về phía đoàn xe.

Tuyền Cơ Chân Nhân cũng cảm giác được, giương mắt nhìn về phía xa, đã thấy bên kia là một kho hàng.

Có rất nhiều thương nhân tới Lang Hiên Thành, giống như lông khô, thảo dược các loại, tùy ý đặt bừa dễ gây ẩm mốc, vì thế nhất định phải gửi trong kho hàng Câu Trần bộ dựng trước.

Hôm nay hai người họ đến thăm nơi đó. Gần nhà kho có chỗ mua đồ sứ nên khu đó còn gọi là lầu sứ, còn xây dựng không ít phòng cho hào thương dừng chân, bởi vì cả thành đều là lều trại cao hơn một người, đứng phía trên kho hàng tầm mắt có thể bao quát cả non sông.

Lúc này mượn ánh sáng từ ngọn đèn dầu cẩn thận xem xét, loáng thoáng nhìn thấy bóng người, trong tay cầm một ống dài, đang dò dẫm đoàn xe của Đông Phương Thượng Thanh, từ cử chỉ lén lút lút lút mà thấy không giống như hộ vệ vương phủ, càng giống như người theo dõi.

Tuyền Cơ Chân Nhân thấy vậy có chút nghi hoặc, hỏi: "Đây là mã phỉ đang dò xét địa hình?”

Dạ Kinh Đường đánh giá theo kinh nghiệm hộ tống nhiều năm mà đoán, quả thật rất giống, nhưng Lang Hiên Thành là nơi giao thương ngoại quốc của chư bộ Tây Hải, nếu xảy ra chuyện gì khiến thương nhân bỏ chạy thì đó sẽ là tổn thất cho toàn bộ lạc Tây Hải. Vì thế ngay cả các bộ tộc thù hằn lẫn nhau cũng có thể chung sống hòa bình ở chỗ này, mã phỉ chạy tới đây gây sự, phỏng chừng không muốn sống sót ra khỏi Lang Hiên Thành.

"Ta không chắc, trước tiên xem tình hình đã."

Dạ Kinh Đường thấy thương đội đi chậm thì không theo dõi nữa, để Chim Chim bay lên không điều tra tình hình, hắn thì cùng với Tuyền Cơ Chân Nhân đi vào khu chợ náo nhiệt như hai bóng ma, xuyên qua phiên chợ toàn tiếng chói tai, đến nơi có đoàn lữ hành…

Bình Luận (0)
Comment