Chương 804. Đầu Óc Úng Nước
Tuyền Cơ Chân Nhân tới trước mặt, dò xét một chút, sau đó nói ra: "Thái Hậu và Tĩnh Vương đến Lang Hiên Thành, không thể không có Võ Khôi bên người tọa trấn, chờ người đến rồi đi điều tra. Nếu sợ kéo dài thời gian, ngươi trở về đón Thái Hậu đi, ta và Thanh Hòa đi Đóa Lan Cốc điều tra manh mối."
Dạ Kinh Đường biết đề nghị này rất thích hợp nhưng cũng không tin năng lực tra đầu mối của Thủy Thủy, suy nghĩ một chút mới nói: "Cô đi đón người, ta và Phạm cô nương qua đó điều tra manh mối, như vậy mới không xảy ra sự cố."
Phạm Thanh Hòa nghe yêu nữ sắp đi, trong lòng còn có chút mừng rỡ, nhưng chưa kịp nói chuyện thì nghe Tuyền Cơ Chân Nhân nói: "Ta không ở đây, nàng câu dẫn ngươi thì phải làm sao bây giờ?"
"Phì! Yêu nữ ngươi..."
Phạm Thanh Hòa suýt chút bị câu nói này làm cho tức điên, sắc mặt đỏ lên, lúc này muốn vén tay áo lên động thủ.
Đáng tiếc tài nghệ không bằng người, trong giây lát đã bị Tuyền Cơ Chân Nhân bắt được.
Dạ Kinh Đường vội vàng can ngăn, miễn cho Đông Minh đại vương bị khi dễ, đồng thời nói: "Chính sự quan trọng, đừng đùa giỡn, cứ theo ta nói mà làm..."
Cùng lúc đó, Lương Châu.
Trong sa mạc hoang vu, một chiếc xe ngựa một nắng hai sương, dọc theo bãi sa mạc phi nhanh, xung quanh thỉnh thoảng còn vang lên tiếng sói tru: "Ngao ô..."
Xe ngựa chế tác tương đối tinh tế, không chỉ trong ngoài thung xe được sơn mà bốn góc còn có chuông gió, theo gió vang lên âm thanh đinh đinh đang đang, chạy trong đại sa mạc hoang vu, lộ ra vẻ độc đáo tráng lệ.
Trong xe có một chiếc đèn nến, bên trong còn phủ mền gấm, một góc thung xe có hành lý và binh khí.
Tiết Bạch Cẩm cởi áo choàng, chỉ mặc bạch y, ngồi ngay ngắn dưới sàn, cầm địa đồ trong tay, đang vẽ lộ tuyến, quấn ngực được mở ra khiến dáng người trở nên sung mãn, tóc dài đen như mực cũng để xõa ngang lưng, nhìn cực kỳ giống nữ nhân.
Nhưng mà gương mặt không tô phấn trang điểm, ăn nói có ý tứ cũng thành thói quen, thần thái không bất cần đời bá khí giống như Nữ Đế, thuộc dạng nữ tử nhìn rất chính khí, có cảm giác bậc hào kiệt không thua đấng mày râu...
Sáng sớm Lạc Ngưng xuất phát từ Hồng Hà Trấn, ở chung một ngày, từ từ tìm lại được cảm giác bầu bạn vân du năm đó, không còn câu nệ như vậy, lúc này cũng ngồi bên cạnh, hỗ trợ quấn ngực, còn nói: "Bên ngoài không ai nhận ra ngươi, ngươi quấn như thế không khó chịu à?"
Tiết Bạch Cẩm thuận miệng nói: "Có chút. Nếu giống như ngươi thì tốt, tùy tiện quấn một cái là nhìn không ra, thuận tiện rất nhiều."
? !
Lạc Ngưng dừng động tác lại, lưng eo thẳng tắp, lông mày dựng lên!
Nàng quen biết Bạch Cẩm nhiều năm, cũng biết Bạch Cẩm rất đứng đắn, sẽ không nói đùa với nàng.
Như vậy thì hẳn là trong đầu nàng nghĩ như vậy thật...
Càng nghĩ càng tức giận...
Tiết Bạch Cẩm nhìn địa đồ mấy lần, cảm thấy phía sau truyền đến sát khí, mới xoay đầu lại: "Thế nào?"
Trước kia Lạc Ngưng là nữ hiệp thuần khiết, không ngại chuyện dáng người, hơn nữa nàng cũng không nhỏ, lớn hơn Vân Ly.
Nhưng sau khi theo Dạ Kinh Đường, cả ngày bị gọi là 'Tiểu Tây Qua Tiểu Tây Qua', Tam Nương còn ỷ thế hiếp người, dần có chút nhạy cảm với mấy cái này.
Nhìn thấy trong mắt Bạch Cẩm lộ ra nghi hoặc, Lạc Ngưng cũng biết mình phản ứng không đúng, buông áo bào xuống ngồi bên cạnh, nói đại: "Ngươi thân là Bình Thiên Giáo Chủ, đệ nhất giang hồ thế tục, sao lại cảm thấy không bằng ta? Tư thái là phụ mẫu cho, bộ ngực vướng bận ngươi cũng hết cách, chấp nhận sự thật mới là phong thái đệ nhất cao thủ nên có..."
?
Tiết Bạch Cẩm giơ tay lên, sờ trán Lạc Ngưng một cái, trong mắt như có điều suy nghĩ, ý là —— đầu óc không phát sốt, vậy đại khái là úng nước!
Lạc Ngưng đẩy tay Tiết Bạch Cẩm ra, không nói chủ đề này nữa, cầm lấy địa đồ: "Chúng ta đến chỗ nào trước?"
"Từ nơi này thẳng về hướng Tây, xuất cảnh từ Hoàng Lão Quan, đến Đóa Lan Cốc, qua nó sẽ tiến vào đại mạc, dựa theo tình huống Đại Yên khảo sát thì chắc nơi đó có một tòa thành cổ bị chôn dưới cát vàng..."
"Nha..."
Trong lúc nói chuyện phiếm, xe ngựa dần dần đi xa trên sa mạc vạn dặm.
Sa sa sa ~~
Lúc hoàng hôn, một cơn mưa thu lặng lẽ rơi xuống trên bãi sa mạc.
Mặc dù lượng mưa nhỏ đến nỗi không cần bung dù hay đội nón rộng vành, còn như hơi nước quất vào mặt nhưng vẫn khiến cho lữ khách hành tẩu trên bãi sa mạc có cảm giác như hạn hán đã lâu liền gặp được cam lộ.
Trong một cái trấn nhỏ cách Lang Hiên Thành hơn ba trăm dặm, hai con ngựa đứng trước cửa trấn, người ngồi trên ngựa là Tào A Ninh và Hứa Thiên Ứng vừa mới bị điều về.
Mặc dù Tào A Ninh bị đánh cho nội thương hai lần, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nhưng có thể còn sống từ Diêm Vương Điện trở về đối với hắn đã là may mắn lắm rồi, vì thế còn cảm thấy đại nạn không chết tất có hậu phúc: "Trước kia ta hay nói là Dạ Đại Diêm Vương lợi hại, xuất quỷ nhập thần khó lòng phòng bị, ngươi còn không tin, bây giờ tin chưa? Nếu như không phải ngươi nhờ phúc của ta thì làm gì có cơ hội làm không quân cho triều đình, tranh thủ lấy cơ hội lập công chuộc tội.”