Chương 805. Cung Cấp Manh Mối
Từ khi Hứa Thiên Ứng quen biết Tào A Ninh, chưa bao giờ gặp được một chuyện tốt nào, nghe thấy Tào A Ninh còn đang mèo khen mèo dài đuôi thì lên tiếng đáp lại: "Nếu như ngươi không đến Yên Sơn bẩm báo tin tức Nữ Đế có chuyện mờ ám thì Yến Vương thế tử và sư phụ sẽ tiếp tục ẩn nhẫn không phát binh. Sư phụ không bí quá hoá liều, ta vẫn là Thiếu chủ Tiệt Vân Cung, chờ đến khi sư phụ tận thọ, ta sẽ thành long đầu Yến Châu danh chính ngôn thuận, thanh bạch không có vết nhơ. Bây giờ tốt rồi, nhờ hồng phúc của ngươi, chuyện gì ta cũng không làm mà thành nghịch tặc phản quốc, còn phải liều chết mai phục ở địch quốc, nghĩ cách rửa sạch tội lỗi."
Tào A Ninh thở dài: "Số mệnh long đong, đều như nhau cả. Ta cùng lớn lên với phế đế, thuở nhỏ được bồi dưỡng như thân tín thiên tử, chỉ cần không có chuyện bất ngờ xảy ra thì có thể trở thành cửu thiên tuế độc chưởng đại nội, trên vạn người dưới một người, ngay cả chư vương đều phải nhìn sắc mặt ta mà làm việc."
"Kết quả bây giờ thì hay rồi, trưởng công chúa không nói hai lời tạo phản, sư phụ ta còn để tâm vào chuyện vụn vặt, chính là muốn đối nghịch với tân quân, còn chơi không lại, làm cho đồ đệ như ta hoặc là liều mình đền nợ nước hoặc là bị Nữ Đế thanh trừng, hoàn toàn không còn đường nào khác để đi."
Hứa Thiên Ứng nghe nói như vậy, trong lòng khẽ động, nghiêng đầu nói: "Ngươi không chỉ khắc chết hai vương gia, còn khắc chết phế đế sao?"
Tào A Ninh nhướng mày: "Ngươi nói như vậy không đúng, thời kì phế đế cầm quyền, ta không có nắm quyền, chỉ là thủ lĩnh ám vệ. Phế đế mất hoàng vị là do tự mình làm tự mình chịu, ta không có làm."
"Cho nên mới nói là khắc chết."
Hứa Thiên Ứng như có điều suy nghĩ nói: "Đi theo làm tùy tùng cho người nào thì người đó gặp nạn, nhưng mà chính bản thân ngươi lại không sao cũng có thể coi như thiên phú dị bẩm. Chờ đến Tả Hiền Vương phủ, ngươi cũng không cần làm nội gián, thành tâm thực lòng giúp Tả Hiền Vương làm việc, không chừng có thể nhiều lần lập kỳ công."
Hai người nói hươu nói vượn, đội ngũ xa xa lao vùn vụt đến trước mặt.
Đội ngũ có sáu người, đều là người ăn mặc theo phong cách giang hồ, thủ lĩnh chính là thủ lĩnh tình báo gián điệp dưới trướng Tả Hiền Vương, Đỗ Đàm Thanh.
Tào A Ninh thấy thế, đứng từ xa chắp tay thi lễ: "Đỗ lão."
Đỗ Đàm Thanh cho đội ngũ dừng bước, ruổi ngựa đi tới trước mặt hai người, tán thưởng nói: "Hồ Diên Kính dùng bồ câu đưa tin, khen các ngươi làm rất tốt, chỉ là đánh hắn một ngày không xuống giường được có chút quá đáng. Nhưng mà theo lão phu thấy thì đây là chuyện tốt. Nếu như muốn làm khổ nhục kế thì phải không nể tình đánh thật mới không để lộ sơ hở. Sau này làm việc cũng phải nghiêm cẩn như vậy mới được."
Tào A Ninh biết Dạ Đại Diêm Vương không nhẹ tay được, lập tức có chút hổ thẹn hối lỗi nói: "Đỗ lão quá khen, từ trước đến nay chúng ta làm việc rất thiết thực. Nghe ý Đỗ lão, sau này chúng ta sẽ là môn khách trong Tả Hiền Vương phủ?"
Đỗ Đàm Thanh gật đầu: "Chuyện làm không có vấn đề thì đương nhiên lão phu sẽ không lật lọng."
Dưới trướng vương gia cao thủ nhiều như mây, muốn trở thành cận thần thì phải trèo từ tầng dưới chót lên mới được.
"Gần đây vừa khéo có chút chuyện, võ nghệ của các ngươi không tệ có thể theo lão phu đi một chuyến."
Tào A Ninh thấy vậy thì vội vàng đưa tay ra hiệu cho tùy tùng trên thị trấn đuổi theo, còn hắn thì thúc ngựa đi tới trước mặt Đỗ Đàm Thanh, dò hỏi: "Chuyện gì mà cần Đỗ lão phải đích thân xuất mã?"
Lần trước Đỗ Đàm Thanh đã nói một chút, bây giờ cũng không giấu diếm nữa: "Lần trước Hồ Diên Kính nói gặp hậu nhân Trì Bộ, vương phủ rất xem trọng việc này, dư nghiệt Tây Bắc Vương Đình đương nhiên là phải diệt trừ tận gốc."
Tào A Ninh nghe nói như vậy thì trong lòng hơi động: "Đỗ lão đã tìm được tung tích của hậu nhân Trì Bộ?"
"Người được phái đến Tây Hải chư bộ cung cấp chút manh mối, hẳn là tám chín phần mười."
Tào A Ninh khẽ vuốt cằm, cảm thấy tin tức này rất quan trọng, làm gián điệp thì chắc phải lập tức truyền tin tức này ra ngoài.
Nhưng mà từ trước đến giờ đều do Dạ Đại Diêm Vương tìm hắn, hắn không biết làm sao để tìm được Dạ Đại Diêm Vương, có tình báo khẩn cấp như thế đúng là không tiện xử lý, chỉ có thể lên tiếng dò hỏi: "Chuyến đi này là chúng ta đi tiêu diệt dư nghiệt của Tây Bắc Vương Đình sao?"
Đỗ Đàm Thanh khẽ vuốt sợi râu, trong mắt hiện lên vẻ thâm thúy như đã tính trước kỹ càng: "Kế sách xua hổ nuốt sói, đương nhiên sẽ có người đánh giúp chúng ta, chúng ta chỉ cần qua đó coi tình hình chiến đấu là được, cùng lắm chỉ là ra tay dọn dẹp mà thôi."
Tào A Ninh chẳng biết tại sao, khi nghe được 'Xua hổ nuốt sói, mượn đao giết người' thì lập tức trở nên sợ hãi, nhưng hắn mới đến cho nên không có quyền nói chuyện, cũng không có hỏi nhiều.
Một bên khác, Cốc Khẩu Trấn.
Lúc hoàng hôn, hai con khoái mã từ bãi sa mạc lao vùn vụt tới, tiến vào trấn nhỏ biên thùy rồng rắn lẫn lộn.
Dạ Kinh Đường mặc áo bào đen đầu đội nón rộng vành, Ly Long Đao treo ở bên hông, bên hông ngựa thì treo Minh Long Thương, sau khi tiến vào thị trấn lại dò xét tả hữu.
Phạm Thanh Hòa mặc váy lụa màu hồng có thêu hoa, bên hồng thắt một sợi dây lưng trên đó có không ít bình lọ, không đem theo binh khí, ngồi trên ngựa lớn đi bên cạnh.