Chương 807. Tưởng Trát Hổ Tức Giận
Thật ra Dạ Kinh Đường chưa bao giờ suy tính tới những chuyện này, hắn lắc đầu cười nói: "Ta chỉ là giang hồ du hiệp, ưa thích hoành đao lập mã chu du tứ phương, xưng vương xưng bá gì đó thực sự không làm được. Còn nữa, địa vị là dựa vào bản lĩnh mà có, ta muốn làm Thiên Lang Vương, cho dù xuất thân giang hồ thì cũng có thể dựa vào một cây đao trong tay mà ngồi lên vị trí Thiên Lang Vương, dựa vào huyết mạch và thân phận để giành lấy những thứ này ta thực sự không có hứng thú."
Phạm Thanh Hòa đã nhìn ra Dạ Kinh Đường không ham danh lợi, chỉ có chút háo sắc, cho nên lại nói: "Cái này không gọi là giành mà là lấy lại thứ ngươi đáng có. Ngươi không làm Thiên Lang Vương, đương nhiên không hiểu lợi ích khi làm Thiên Lang Vương, Thiên Lang Vương cũng không phải là tấm gương bình thường mà là quân chủ một nước đường đường chính chính, bình khởi bình tọa với quân chủ hai triều Nam Bắc, có được tam cung lục viện ba nghìn mỹ nữ..."
Dạ Kinh Đường nghe đến đây thì trở nên nghiêm chỉnh mấy phần: "Phạm cô nương hẳn là cảm thấy ta là hạng người mê luyến sắc đẹp?"
Không phải sao?
Phạm Thanh Hòa cảm thấy vậy nhưng không tiện nói rõ, uyển chuyển đáp: "Cũng không phải mê luyến. Không phải ngươi thích Tĩnh Vương sao? Tĩnh Vương là thân muội muội của Nữ Đế, cho dù người trở thành đệ nhất thiên hạ mà muốn cưới Tĩnh Vương cũng là phò mã gia, nạp thiếp gì đó thì phải coi ý của Tĩnh Vương. Trở thành Thiên Lang Vương thì không giống như vậy, cưới một đống Trắc Phi, Tĩnh Vương cũng không thể nói ngươi.”
Dạ Kinh Đường có chút buồn cười: "Ta hoàn toàn không có hứng thú với vương quyền gì đó, chẳng qua nếu như tra rõ được thân thế của ta cho dù là ta không nhớ rõ nhưng những người nào có thù hận với ta thì ta sẽ thanh toán hết, có ân tình cũng sẽ báo đáp, Phạm cô nương không cần lo lắng ta lớn lên ở Đại Ngụy thì sẽ xem những chuyện xảy ra trước khi ta sinh ra không liên quan gì tới ta."
Phạm Thanh Hòa nghe hắn nói như vậy thì âm thầm thở dài, cũng không nói gì thêm nữa...
Ngay lúc đó, ở trong sơn mạch cách đây hơn trăm dặm.
Vào cuối thu, gió thu hơi lạnh cuốn theo hạt mưa rớt vào thung lũng trong dãy núi, cỏ dại khô héo cao ngang gối trong thung lũng, trung tâm là một số đồng ruộng, ở giữa có một cái xóm nhỏ dô răng, trước sau chỉ có bảy tám gia đình.
Trong tiểu viện trước cửa thôn, Tưởng Trát Hổ vận thanh bào đưa tay ra khỏi mái hiên hứng mấy giọt nước mưa, mở miệng nói: "Nha đầu, trời mưa, đi nhắc ngoại công của con mặc thêm quần áo, đừng có thức đêm không để ý sức khỏe khiến cho cơ thể nhiễm phong hàn."
"Con biết rồi cha."
Phía sau, trong phòng, nha đầu béo bảy tám tuổi có chút không tình nguyện buông đồ chơi xuống cầm dù che mưa chạy ra khỏi cửa.
Trong nhà bếp, nương tử của hắn đang rửa chén, đợi sau khi khuê nữ ra cửa mới lau tay đi tới trước mặt dò hỏi: "Qua mấy tháng nữa tuyết lớn sẽ tràn ngập núi, hẳn là trước đầu xuân chàng sẽ không ra khỏi nhà chứ?"
"Ngạn Phong gục ngã bên ngoài, trong bang không có mấy người tin cẩn, nếu xảy ra chuyện, có thể phải ra ngoài mấy chuyến."
"Ai, chàng ở đây, kiếm bạc cũng không có chỗ tiêu xài, sao phải quan tâm những chuyện này? Theo ta thấy, không bằng giao vị trí bang chủ cho Hoa Đầu Phật."
"Chiến Trọng Đạo võ nghệ không tinh, tính tình lỗ mãng, ngồi vị trí long đầu cũng không trấn được giang hồ Lương Châu. Liễu Thiên Sanh có vạn cái tội nhưng hắn độc bá Lương Châu, cho dù bang phái hay mã phỉ đều có mấy phần quy phục, ta kéo Liễu Thiên Sanh xuống cũng chỉ có thể tự mình bổ sung chỗ trống..."
"Chàng còn nói như vậy, ta thấy chàng không nỡ từ bỏ thanh danh bá chủ giang hồ. Năm đó ta không nên xin cha chữa khỏi cho chàng, chàng bị phế võ công một nghèo hai trắng, lúc đó mặt dày mày dạn đi theo đằng sau ta, luôn miệng nói cái gì 'Vĩnh viễn ở bên cạnh ta, suốt đời suốt kiếp không phân ly', kết quả chữa khỏi thì hai ba ngày đã cắm đầu chạy ra bên ngoài..."
Tưởng Trát Hổ nghe lải nhải, bị khơi lên hồi ức quá khứ.
Năm đó hơn mười tuổi, bị trục xuất khỏi Hồng Sơn Bang, hắn lẻ loi một mình xuất quan, đi vào Tây Hải chư bộ, hợp tác với Thạch Ngạn Phong trở thành tiêu sư nam lai bắc vãng.
Tây Hải chư bộ, trọng tâm giao dịch chính là Lang Hiên Thành, hắn cũng trà trộn ở đó, có lần nhận một mối làm ăn, được thuê làm xa phu đến Hoàng Minh Sơn, trong đó đông gia là một tiểu cô nương.
Lúc ấy hắn võ nghệ bị phế sạch, cũng không biết cô nương đó có phụ thân là thần y, bởi vì người mang huyết hải thâm cừu, trên đường áp tiêu cũng không nói chuyện, càng không có tâm tư lấy vợ sinh con.
Những cô nương Tây Hải chư bộ từ trước đến nay đều mạnh mẽ, phát hiện hắn dáng dấp tuấn tú, lại đọc sách biết viết chữ như thư sinh yếu đuối, đối xử với hắn cực kỳ tốt, cả ngày vây quanh hắn lôi kéo làm quen, một tới hai đi chậm rãi moi ra được thân thế của hắn.
Sau đó hắn bị dẫn lên trên núi, gặp được một trong số những người quan trọng nhất đời hắn, cũng từ ngày đó trở đi, cuộc sống của hắn bắt đầu phong hồi lộ chuyển, nhảy ra đáy cốc đạp vào đỉnh núi, cuối cùng không té xuống nữa.
Tưởng Trát Hổ được ban ân huệ, đương nhiên nhớ ân tình này, sau khi đi vào sơn cốc thì chưa từng rời đi, dù cuối cùng báo thù giết cha, đứng hàng Võ Khôi, chấp chưởng Hồng Sơn Bang cũng là có việc thì đi ra ngoài một chuyến, xong xuôi lại trở về nơi này, từ đầu đến cuối đều là du hiệp do tiểu cô nương đó thu lưu, chưa bao giờ thay đổi, mà sơn cốc này cũng là vảy ngược duy nhất trong lòng hắn.
Nhìn thấy nương tử lại lải nhải chuyện quá khứ, Tưởng Trát Hổ đáp lại: "Năm đó hình như là nàng kéo ta tới đây, ta không đến nàng còn đánh ta."
"Ta chỉ muốn tốt cho chàng! Còn nữa, 'Vĩnh viễn bên cạnh ta, suốt đời suốt kiếp không phân ly' là chính miệng chàng nói chứ ai?"
"Không phải đã bái đường rồi sao, dù gì cũng phải nói vài câu mang tính hình thức."
"Nói hình thức?!"
"Ài, đã hơn bốn mươi, năm mươi tuổi rồi, nói mấy chuyện này nha đầu nghe được thì phải làm sao?"