Chương 808: Gặp Được Nam Nhân Tốt Thì Mang Về Nam Tiêu Sơn!
Vào ban đêm.
Mưa nhỏ rơi tí tách trên ngói, trong phòng đặc biệt yên tĩnh.
Dạ Kinh Đường ngồi xếp bằng trên ghế dài, luyện ngọc cốt Long Tượng Dục Hỏa Đồ, khí tức thần sắc yên tĩnh, luyện tập loại thông huyền pháp môn này trong thời gian dài, khí khái đã có vài phần cảm giác thoát tục, chẳng qua thay đổi rất nhỏ, không phải người bầu bạn bên cạnh ngày đêm rất khó nhìn ra.
Trên giường cách đó không xa, Phạm Thanh Hòa mặc váy dài lụa đỏ ngồi xếp bằng, duy trì tư thế giống nhau, cũng đang luyện Minh Long Đồ.
Phạm Thanh Hòa quả thật không luyện được thần đồ, để cảm nhận lực kinh người thuần túy cần học khổ luyện cộng thêm thiên phú, nhưng mà lần này đến kinh thành, ngược lại gặp phải đại vận.
Nàng là đại phu đặc biệt trị bệnh cho Thái Hậu Nương Nương, mặt dày mày dạn hỏi Tuyền Cơ Chân Nhân để lấy Long Tượng Đồ, Tuyền Cơ Chân Nhân lập tức lấy đưa cho nàng xem, sau đó nàng nhận được mà không mất gì.
Ban đầu nàng còn muốn xem Dục Hỏa Đồ, nhưng Tuyền Cơ Chân Nhân này không hào phóng như vậy, nói nàng phải chữa khỏi cho Thái Hậu Nương Nương mới thưởng cho nàng, nàng dụng tâm giúp đỡ như vậy, ngoại trừ muốn mượn sức Dạ Kinh Đường ra cũng còn có chút động lực nho nhỏ này thúc đẩy.
Buổi trưa đi tới Cốc Khẩu Trấn ăn cơm xong, Dạ Kinh Đường ném Chim Chim ra ngoài tuần tra trong núi, hai người ở trong phòng trọ nghỉ ngơi, bởi vì thời gian chờ đợi hơi lâu nên bọn họ ngồi ở đây luyện tập, quay đi quay lại thôi đã đến buổi tối.
Cốc Khẩu Trấn quy mô rất nhỏ, những người thường xuyên lui tới đều là kẻ buôn lậu hoặc bọn giang hồ buôn người, số lượng người cũng không lớn, đến tối tự nhiên không có việc gì làm, trời vừa tối đã tắt đèn, sau đó trên trấn liền mơ hồ truyền ra một vài tiếng ồn ào:
"Ừ ô ô ô..."
…
Thanh âm rất nhỏ, từ phía sau khách điếm truyền ra, hẳn là tiểu nhị trẻ tuổi của khách điếm và bà chủ thủ tiết.
Khoảng cách này người bình thường đều không nghe thấy, nhưng bất đắc dĩ Dạ Kinh Đường cùng Phạm Thanh Hòa đều là cao thủ có trực giác kinh người, không riêng gì lời nói nghe rõ ràng, Dạ Kinh Đường thậm chí còn nghe ra tư thế gì…
“...”
Căn phòng càng lúc càng yên tĩnh.
Phạm Thanh Hòa khẽ nhếch bờ môi đỏ mọng, thoáng mở mắt trái liếc Dạ Kinh Đường…Chính là ngồi nghiêm chỉnh như núi, nửa điểm không bị nhân tố bên ngoài quấy nhiễu, bản lĩnh thiền định này quả thực tuyệt vời...
Phạm Thanh Hòa cảm thấy mình đang đi chệch hướng, nên gạt những suy nghĩ gây xao nhãng, muốn tiếp tục thiền định nhưng không ngờ rằng âm thanh ở phía xa càng tệ hơn: "Không được...Sao phía trước lại không có âm thanh gì?”
“...”
"Âm thanh gì?"
“Buổi chiều không phải có một đôi phu thê đến ở khách điếm sao, nữ thoạt nhìn rất xinh đẹp, nam bộ dạng cũng tuấn tú, buổi tối này yên tĩnh, chẳng lẽ là súng ống không dùng được?”
“?”
Khóe mắt Dạ Kinh Đường giật giật, cảm thấy bà chủ này thật sự chưa từng bị đánh.
Phạm Thanh Hòa hiển nhiên cũng nghe được những lời này, lại liếc Dạ Kinh Đường một cái, có thể là sợ Dạ Kinh Đường vì vậy mà tức giận, mở miệng khuyên giải một câu: "Thôn phụ chốn thôn quê nói bậy bạ, không phải thật đâu, ngươi đừng để trong lòng.”
Không phải thật?
Dạ Kinh Đường mở hai tròng mắt ra, nhìn Phạm đại nữ vương nhiệt tình muốn đáp lại cái gì đó, nhưng đáp lại cái chủ đề chết tiệt này, hắn có thể đáp lại như thế nào?
Cũng may hai người xấu hổ không bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng vang, đại Chim Chim xuyên qua màn mưa, đáp trên bệ cửa sổ, bắt đầu dùng móng vuốt đạp cửa sổ:
Cạch cạch ~
Dạ Kinh Đường thấy vậy đứng dậy đi tới trước mở cửa sổ cho Chim Chim vào, dùng khăn mặt lau, hỏi: "Thế nào?”
“Chít chít chít chít…”
Chim Chim lẩm bẩm múa chân vài lần, ý bảo tìm được mấy ngôi làng ẩn nấp giữa những ngọn núi.
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không trì hoãn, xoay người cầm lấy binh khí: "Đi thôi, lên núi xem một chút, sớm tìm được cũng được trở về sớm, Thái Hậu Nương Nương hẳn là đã sắp đến Lang Hiên Thành rồi.”
Phạm Thanh Hòa thấy vậy tê dại đứng dậy, treo thắt lưng bên hông, đi theo ra khỏi khách điếm... Ở phía bên kia lối vào, bên ngoài quan ngoại.
Mưa dần dần nhỏ, nhưng ánh trăng bị mây đen che khuất, trên cánh đồng hoang đưa tay không thấy năm ngón tay, một đống lửa trại trở thành điểm sáng duy nhất trên mặt đất cực tối.
Xe ngựa lẻ loi dựa vào lửa trại, bên hông xe mở ra một cái mui xe nhỏ.
Lạc Ngưng nghiêng người dựa vào cửa thung xe, ánh mắt nhìn về phía Đông Nam xa xôi, tay đặt ở trong tay áo, nhẹ nhàng vuốt ve một miếng ngọc bội. Ngọc bội là Long Đàm Bích Tỳ, gia bảo của Thủy Vân Kiếm Đàm, cũng là thứ cùng tiểu tặc lần đầu gặp mặt, xem như là tín vật định tình của nhau.
Tiết Bạch Cẩm đứng ngoài xe ngựa, trên tay cầm hai con thỏ rừng, cầm gậy gỗ nướng trên đống lửa, có lẽ hơi nhàm chán nói:
"Nhưng Nhi, sao ngươi không nói chuyện?"
Ánh mắt Lạc Ngưng khẽ động, khôi phục tinh thần lại:
"Nói cái gì?”
"Trước kia hành tẩu giang hồ, ngươi chỉ cần có thời gian sẽ quấn lấy ta đòi dạy võ công, sau đó thì cần khổ luyện, so với ta còn chăm hơn, hiện giờ sao lại ngẩn người?"