Chương 809. Người Ẩn Cư là Ai?
Trước kia khi Lạc Ngưng và Tiết Bạch Cẩm làm bằng hữu đi vân du, đúng là cả ngày cần khổ luyện, nghĩ có một ngày nào đó có thể trở thành nữ hiệp tuyệt thế, dựa vào bản lĩnh của mình chính tay đâm kẻ thù.
Nhưng trước tiên bị thiên phú của Bạch Cẩm đả kích, lại bị thiên tư của Dạ Kinh Đường chà đạp, nàng nào còn có khí thế khi còn trẻ, hiện tại trong đầu đều là dựa vào ứng biến của tướng công báo thù, thấy Tiết Bạch Cẩm hỏi, Lạc Ngưng xuống xe ngựa, từ bên hông rút ra Khấp Thủy Kiếm, chậm rãi khoa tay múa chân bên cạnh lửa trại:
"Đang suy nghĩ vài chuyện mà thôi.”
"Chuyện gì?"
"Ừm... Bạch Cẩm, ngươi cũng không còn nhỏ, lấy thân phận nam nhi hành tẩu giang hồ, chung quy cũng không phải biện pháp lâu dài, ngươi chưa từng lo lắng chuyện riêng của mình sao?”
Trên thực tế, Tiết Bạch Cẩm thường xuyên nghe được những lời này từ các tiền bối của Bình Thiên Giáo, liền nói với người này:
"Ý của ngươi là thành thân? Tìm nam nhân sao?"
“...”
Lạc Ngưng vẻ mặt như cũ nói: “Ta không có giả làm nam nhân, thân là thiên hạ đệ nhất nữ nhân, ta không lo chuyện thành thân. Ta lo lắng cho ngươi, ngươi cũng không thể cả đời không thành gia lập thất đúng không? Lỡ như gặp phải một nam tử lọt vào mắt xanh của ngươi, ngươi lại ngại thân phận không thể biểu lộ tâm ý!”
Tiết Bạch Cẩm lật con thỏ nướng lại, thản nhiên đáp:
“Nếu thật sự gặp được một nam nhân lọt vào mắt xanh thì cứ việc mang về Nam Tiêu Sơn, để hắn mai danh ẩn tích làm sư gia là được, người mà Tiết Bạch Cẩm ta coi trọng, cho dù là nam hay nữ đều không ai dám không nghe, biểu lộ tâm ý gì?”
?
Lạc Ngưng dừng vung kiếm lại, không vui nói: "Ta là giáo chủ phu nhân nghiêm túc, ngươi cướp nam nhân về vụng trộm làm tướng công, ta thì làm sao đây?”
Tiết Bạch Cẩm vô cùng nghĩa khí nói: “Không ai thay thế được giao tình của chúng ta nhiều năm như vậy, khi đó ngươi vẫn là giáo chủ phu nhân, chỉ coi hắn như trắc thất thôi.”
Trắc thất?
Ý của Lạc Ngưng là… Ngươi có nam nhân để cho ta thành góa phụ sao? Ta cũng muốn vụng trộm nuôi một người, cũng không phải là đang tranh giành ghen tuông với ngươi.
Nhưng trước khi nàng kịp nghĩ ra lời để bày tỏ suy nghĩ bên trong của mình, nàng phát hiện ra đống lửa trước mặt đang đung đưa nhẹ mà không có gió.
Khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, nàng nhận ra chính là Tiết Bạch Cẩm hơi nâng lòng bàn tay lên, vô tình bộc lộ ra khí tức mênh mông ẩn giấu trong cơ thể.
Động tác của Lạc Ngưng dừng lại, nhìn quanh bóng đêm và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiết Bạch Cẩm nhìn đống lửa trước mặt, nhưng tâm trí lại tập trung vào mưa gió bên ngoài Thiên Sơn, ngưng đọng thật lâu, sau đó đưa thỏ nướng cho Lạc Ngưng, xoay người lấy binh khí từ trong xe ra:
"Trong núi có mấy con Đại Long, đi xem náo nhiệt một chút.”
"Đại Long?"
"Đi qua sẽ biết..."
…
Hô hô ~
Gió núi gào thét cuốn bay lá cỏ khô vàng trên sườn núi, theo làn mưa dần nhỏ, ánh trăng cũng bắt đầu lúc mờ lúc tỏ, có thể thấy rõ cảnh tượng giữa núi.
Dạ Kinh Đường dắt ngựa, đứng ở phía trên sườn núi trần trụi, tay phải cầm ốm nhòm, nhìn một điểm sáng giữa lưu vực phía xa. Phạm Thanh Hòa thì cầm một viên dạ minh châu làm đèn, nhìn bản đồ địa hình trong tay:
"Trên bản đồ hoàn toàn không có ký hiệu, cũng chưa từng nghe qua nơi này có người ở. Bồn địa này ước chừng ít nhất ba dặm, bên trong còn có bảy tám hộ gia đình, lẽ ra không ai biết mới đúng…!”
Ban đêm hai người xuất phát từ Cốc Khẩu Trấn, đi theo Chim Chim tìm kiếm giữa núi, đã chạm tới ba địa điểm nhưng đều là thợ săn sống trong núi, hoặc là ẩn sĩ đến đây sống ẩn dật, mục tiêu truy đuổi không tương xứng.
Thôn xóm nhỏ trong khu vực phía trước không giống, bảy tám hộ gia đình, ít nhất là hai ba mươi người, ngoài thôn hình như còn có ruộng thuốc, ẩn nấp giữa núi non cực kỳ bí ẩn, rất có thể chính là nơi ẩn cư của dược sư điều chế Tù Long Chướng.
"Đi xem một chút."
Dạ Kinh Đường lấy kính ống nhòm quan sát một lúc, phát hiện bên trong bồn địa vẫn còn lửa, chắc chắn có người thức nên hắn để ngựa ở đó, cùng Phạm Thanh Hòa đi xuống sườn đồi, chậm rãi đi về phía bồn địa.
Khinh công thân pháp của Phạm Thanh Hòa cực tốt, dưới tình hình hoàn toàn thu liễm khí tức này, nàng đã đi trước Dạ Kinh Đường, nếu như không quay đầu lại nhìn sẽ rất khó nhận thấy bên người có người, tiến về phía trước cẩn thận quan sát tình huống của khu vực, nhẹ giọng nói:
"Biết luyện chế Tù Long Chướng tất nhiên là độc sư đạo hạnh cực cao, nơi ẩn nấp không có khả năng không chuẩn bị, coi chừng cạm bẫy, ngươi đi theo ta.”
Dạ Kinh Đường không hiểu sâu về kỳ độc của cơ quan, lập tức chậm tốc độ, đi theo sau mông Phạm Thanh Hòa…đồng thời im lặng không nói gì, đằng xa trên đỉnh núi.
Buổi sáng, đám người Tào A Ninh liền đi theo Đỗ Đàm Thanh đến Hoàng Minh Sơn, lúc này chỉnh tề nằm sấp trong bóng tối, trên người phủ cỏ khô dùng để ngụy trang, nhìn chăm chú khu vực cách đó bảy tám dặm.
Tào A Ninh chờ đợi cả ngày không thấy gió thổi cỏ lay, hỏi: "Người ẩn cư trong thôn kia là ai?”