Chương 818: Một làn sóng chưa yên, làn sóng khác nữa lại nổi lên!
Trong chậu than mới thêm củi, ngọn lửa vàng sáng rực chiếu rọi khắp sân viện hiện rõ đầy những bình dược. Mùi thuốc lan tỏa trong không khí, dưới mái hiên treo đủ những nguyên liệu làm thuốc, thịt xông khói, lạp xưởng cùng các loại nguyên liệu nấu ăn để phơi nắng khắp nơi.
Chim Chim bay trên trời như đồng bạn trong nửa ngày, hiện giờ đáp xuống, đứng trên cửa sổ nhìn thấy mấy con cá khô lớn ở phía trước, bộ dạng dường như muốn giúp thử xem cá phơi nắng đã phơi khô chưa, nhưng do là của nhà người khác nên không tiện.
Trong sân viện, một vài ghế dài được đặt xung quanh chậu than, có một số người ngồi trên những chiếc ghế đặt xung quanh. Khi Dạ Kinh Đường đi vào, hắn mang y phục để thay đặt trên lưng ngựa, nhưng bây giờ chỉ mặc một cái quần, ống quần được cuộn lên, hai tay hai chân đều có những vết bầm tím cùng máu bầm tụ lại. Do khung cảnh không thích hợp thể hiện, nên khuôn mặt hắn giả vờ lạnh lùng như không có chuyện gì.
Phía đối diện, Tưởng Trát Hổ có làn da trắng nõn cùng dung mạo tuấn lãng. Ngực và chân cũng có vài vết thương cùng vài vệt máu. Hai tay nắm thành đấm cũng có vết bầm tím. Đệ tử của lão Vu sư Hàn Đình đang điều trị vết thương cho hắn.
Là một đại Quyền Khôi, nếu là trước đây, trước mặt người ngoài hắn phải giả vờ không cảm thấy đau, chết cũng được. Đương nhiên thần sắc Tưởng Trát Hổ cũng tỏ vẻ không vui không giận.
Phạm Thanh Hoà ngồi trước mặt Dạ Kinh Đường, dùng thuốc xoa bóp các vết bầm tím trên cánh tay và chân. Nhìn thấy hai Võ Khôi đều tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng thực sự rất khó nói.
Rốt cuộc, dù võ công cao cường đến đâu, tập luyện cũng là một loại sức chịu đựng đau đớn, chứ không phải để cơ thể tê liệt không cảm nhận được đau đớn. Khi chiến đấu, tâm trí tập trung cao độ, cánh tay bị gãy cũng có thể không nhăn mày, nhưng một khi trận đấu kết thúc đến lúc nghỉ ngơi, Võ Khôi bị thương không có gì khác biệt so với người bình thường. Nên đau vẫn là đau.
Tưởng Trát Hổ là vượn trắng có bàn tay rất cứng, bị đánh trúng người sẽ rất đau. Hai cánh tay giống như được đúc bằng thép tinh khiết, Dạ Kinh Đường bị trúng hơn hai mươi lần. Hiện tại cũng không nhe răng trợn mắt mà hít thở lạnh lẽo quả thật không dễ dàng.
Dạ Kinh Đường có Lôi Công Bát Cực cũng là quyền pháp cương mãnh dùng bạo lực để chế ngự bạo lực. Hai bên giao chiến, hai tay Tưởng Trát Hổ rõ ràng đã sưng vù, hiện tại không run như chân gà thực sự là tâm trí rất cứng rắn. Chờ một lát về phòng yếu ớt vẩy nhẹ hai tay liền kêu vài tiếng 'A a a a', nàng ấy sẽ viết tên mình ngược lại.
Bất quá, nam nhân ra ngoài nhất định phải giả vờ kiên cường. Phạm Thanh Hoà tự nhiên cũng không muốn lật tẩy, chỉ nhẹ nhàng xoa thuốc để tránh Dạ Kinh Đường không chịu được mà lộ tẩy.
Tâm tình Lão Vu sư Hàn Đình lúc này đã dần bình phục. Hiện đang ngồi trên ghế mây quay lưng về phía chính viện, có một đệ tử ở phía sau đang nhấn vai bóp lưng. Hai tay chống gậy lẩm bẩm:
"....Ba đời Thiên Lang Vương đều là những vị Thánh Quân. Năm đó ta cùng Túc Trì Mộ dựa vào võ lực hoàn toàn có thể cướp đi mảnh đất màu mỡ của đồng bằng Hồ Tây. Nhưng lúc ấy tộc trưởng lại lựa chọn ngồi xuống cùng bàn chuyện với Tứ Đại Bộ Tộc. Dù uy trấn Tây Hải, vẫn như cũ không lấy đi mảnh đất sinh sống của Tứ Đại Bộ Tộc. Nếu không có hiệp ước liên minh của Ngũ Đại Bộ Tộc năm xưa, vạn nhất đều phải một lòng chống lại kẻ thù bên ngoài thì Tây Hải chư bộ làm sao có thể có địa vị ngang hàng với hai triều Nam Bắc…."
"Đáng tiếc, Tây Hải chư bộ đều đã quên mất gốc gác. Ngày qua ngày sống cuộc sống thoải mái hơn một chút, nên đã quên đi ngày xưa từng uống máu ăn lông ở lỗ khổ cực ra sao. Không biết có bao nhiêu khó khăn an ổn...."
Dạ Kinh Đường hai tay chống lênđầu gối chăm chú lắng nghe. Phát hiện lão Vu sư rất hận Tây Hải chư bộ không có tranh đấu, không kém gì thù diệt tộc của Bắc Lương thì không thể không hỏi: "Năm xưa Vương đình Tây Bắc không phải là một tường thành bền vững sao?"
Phạm Thanh Hoà xoa bóp vai, nói về điều này: "Hàng trăm bộ tộc, làm sao có thể thật sự một lòng. Khi Vương đình cường thịnh thì còn tốt, người người đều có lợi, không thể xảy ra chuyện gì lớn. Một khi tình thế không ổn, những bộ tộc đó sẽ bắt đầu tìm kiếm lối thoát riêng cho mình. Việc liên lạc riêng với hai triều Nam Bắc thường xuyên xảy ra. Đôi khi quân lệnh còn chưa gửi đến tay quân biên ải đã đến tay của các tướng lĩnh Nam Bắc triều trước rồi."
Lão Vu sư Hàn Đình thở dài nói: "Năm xưa trận chiến diệt quốc xảy ra, Ngô Vương ở ngưỡng tuyệt cảnh, đã triệu tập tám ngàn kỵ binh tinh nhuệ cùng hai vạn bộ binh liều với đại quân Bắc Lương ở bờ hồ Thiên Lang. Năm xưa tộc ta có hai ngàn người khởi giá cũng có thể đánh chiếm toàn bộ các chư bộ Tây Hải. Gần ba vạn binh mã cũng không thể ngăn được đại quân Bắc Lương sao?"
"Kết quả các chư bộ nghĩ 'diệt cũng là thiên hạ của Túc Trì Bộ, không phải thiên hạ của chúng ta', ba vạn binh mã kiên cường kéo dài nửa tháng mới tập kết được hơn ngàn binh mã. Nhìn thấy đại quân Bắc Lương áp đảo lại chạy mất một nửa. Hiện tại thì hay rồi, không có Vương đình che chở, bọn hắn còn không có cơm để ăn."