Chương 821. Lại Tới Nữa Rồi
Dạ Kinh Đường quay người lại, nói với hắn: "Ta đi lần này đơn thuần chỉ là cầu y, chưa bao giờ có ý nghĩ khác để Hàn tiên sinh phải làm việc cho ta. Ngươi không nói ta cũng không dám mạo muội quấy rầy nữa. Ngươi sẵn sàng đưa ra Kim Lân Đồ, triều đình cũng tuân thủ lời hứa để ngươi học Ngọc Cốt Đồ. Ngươi có thể đến kinh thành mượn xem bất cứ lúc nào. Ta có thể đảm bảo ngươi được tự do đi lại, nhưng chỉ có một lần này. Sau này như thế nào thì vẫn như thế đấy."
Tưởng Trát Hổ nghe thấy điều này lại không nói nữa, bước vào tử viện đối diện.
Dạ Kinh Đường không biểu lộ chút thần sắc, nhìn Tưởng Trát Hổ rời đi ngay sau đó quay người bước vào tiểu viện nhỏ của nông gia. Vừa đóng cửa lại, liền đưa tay lên xoa xoa cánh tay, lông mày nhăn lại: "Cái Thông Tí quyền này quả thực bá đạo hơn so với Liễu Thiên Sanh quá nhiều…."
"Phốc~ ~"
Phạm Thanh Hoà đang cầm lọ thuốc, nhìn thấy Dạ Kinh Đường vừa rồi vẫn lạnh lùng cương nghị kiêu hùng tràn đầy khí khái. Quay về phòng lại bắt đầu nhăn mày hít khí lạnh, không chịu được mà cười khẩy ra tiếng: "Ta còn tưởng ngươi không biết đau chứ."
"Bị Quyền Khôi đánh loạn một trận, không biết đau thì ngươi đã thành tiên rồi."
Dạ Kinh Đường ngồi xuống bên bàn, thấy Phạm Thanh Hoà chuẩn bị bôi thuốc lên cho hắn, liền nhẹ nhàng đưa tay đáp: "Chỉ là vết thương ngoài da, ta tự làm được. Cô đi ngủ trước đi. Ta sẽ gác đêm ở đây. Dù sao nơi này cũng không quen. Tưởng bang chủ từ phía đối diện giết qua chỉ là một cái chớp mắt. Ta đoán tối nay hắn ta cũng không dám chợp mắt…."
Phạm Thanh Hòa từ lời của lão Vu sư đã xác nhận thân phận và lai lịch của Dạ Kinh Đường, thực ra muốn ngồi xuống trò chuyện với giọng của một người lớn tuổi với Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường tiếp nhận quá nhiều thông tin trong thời gian ngắn, rõ ràng chưa kịp sắp xếp lại, nên không nhiều lời, chỉ ngồi tĩnh tâm trên giường, nhẹ nhàng xem lại vết tích chiến đấu trước đó: "Tưởng Trát Hổ danh bất hư truyền, tay không tấc sắt chỉ chịu đòn, cầm đao cũng không thể đánh lại được, cầm một cây thương lớn mới có thể hoàn toàn áp đảo, một thân võ nghệ này hoàn toàn có thể xếp vào hàng đầu ở Hiên Viên Triều, nếu luyện ra thương pháp, Yêu Nữ chắc chắn sẽ bị treo lên đánh."
Dạ Kinh Đường tự mình giao đấu, nghiễm nhiên hiểu được bản lĩnh của Tưởng Trát Hổ: "Hắn ta hiện đang luyện theo hướng 'Bách Binh Đều Thông', bất kỳ vũ khí nào cũng có thể sử dụng được cấp độ tiêu chuẩn nhưng còn thiếu một chút khoảng cách để thực sự đạt đến ngưỡng Bách Binh Đều Thông, vì vậy nhìn thương pháp mang cùng một quy tắc. Còn Tuyền Cơ Chân Nhân thì khác biệt rõ ràng, gần như đã bước vào cõi Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu, trên đài tỷ võ đấu quyền hoặc đao thương, cô ấy cũng có thể không hoàn toàn đánh lại được ta, nhưng chiến đấu thực tế không giới hạn cách thức, cô ấy có thể có hàng trăm cách để đối phó ta, đánh với Tưởng Trát Hổ cũng vậy."
"Thật sao? Ta không nhìn ra Yêu Nữ có bao nhiêu phần lợi hại….Nhân tiện Tưởng Trát Hổ dùng cây thương kia là 'Trục Nhật' của Vương đình Tây Bắc dùng để ngự binh, có ý nghĩa là đuổi theo mặt trời đến tận chân trời. Tương truyền tổ tiên của Túc Trì Bộ chính là đuổi theo mặt trời chạy liên tục đến chân trời rồi định cư luôn ở đó...."
…
Tiếng nói nhỏ nhẹ trong tiểu viện nông gia lúc ẩn lúc hiện, ánh đèn đuốc dập dìu không tắt trước cửa sổ thâu đêm.
Vài dặm xa trên đỉnh núi kia, Tiết Bạch Cẩm cùng bằng hữu chờ đợi đến nhàm chán, liền ngồi thiền luyện công trên mỏm đá.
Lạc Ngưng thì giơ ống nhòm lên, tập trung ánh nhìn vào cửa sổ có ánh lửa ở giữa. Thần sắc ngày càng lạnh băng.
Đỉnh núi cách khu vực rất xa. Ngay cả khi sử dụng ống nhòm, nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy được những điểm sáng nhỏ trong tiểu viện, căn bản không nhìn rõ được những hành động bên trong cửa sổ.
Bất quá, với 'Kinh nghiệm thực chiến' phong phú của Lạc Ngưng, nàng đã bổ sung thêm những cảnh tượng trong đầu: Sau khi tiểu tặc huyết chiến máu me, trở về phòng, một nữ nhân trang điểm hoa lệ giúp Dạ Kinh Đường nằm xuống bôi thuốc, sau đó cởi sạch y phục.
Tiểu tặc mặt dày vô liêm sỉ hôn môi của một nữ nhân khác, nàng sợ bị phát hiện nên không dám phát ra động tĩnh gì, chỉ có thể cắn răng chịu nhục. Sau đó đẩy ngực về phía trước, nói không chừng nữ nhân đó sẽ bị ôm đi khắp nơi. Lạc Ngưng liền nghĩ ngay đến đã một vài tháng rồi không ân ái, ngay cả khi tự nhận không quan tâm đến chuyện đó, cơ thể vẫn rất thành thực. Má liền ửng lên, trong lòng cũng có cảm giác kỳ kỳ...
Sau khi nhìn không biết qua bao lâu, mặt trăng trên trời đã chuyển dần sang phía Tây. Phía Đông đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng bình minh.
Lạc Ngưng đang suy nghĩ lung tung, bổ sung không biết bao nhiêu là tư thế trong đầu, dần dần cũng bắt đầu mắt nhắm mắt mở, có chút buồn ngủ.
Khi nàng nửa mơ nửa tỉnh, đang tìm tiểu tặc trong mơ để dò hỏi thì bên cạnh lông mi Tiết Bạch Cẩm đột nhiên chuyển động. Nàng chuyển tầm nhìn về phía đồng bằng bên ngoài.
Lạc Ngưng tức thì tỉnh lại, chỉnh lại sơ qua y phục, cũng giơ ống nhòm ra ngoài nhìn lại thấy cuối sa mạc có bóng một đội ngũ bụi bặm cát, trước khi bình minh lên lao vùn vụt về Đóa Lan Cốc….