Chương 820. Xong
Phạm Thanh Hòa nghi ngờ nói: "Ta đã nghe Câu Trần đại vương nói qua, Tù Long Chướng cần dùng 'Lạn Cốt Ô', cùng lúc đó vài tháng trước có một đoàn thương nhân đã gửi một lô hàng đến đây. Liệu có người khác trên thế gian này có thể luyện được Tù Long Chướng không?"
Hàn Đình nghe thấy điều này do dự một chút trước khi mở miệng nói: "Năm xưa, các y sĩ đi theo đội quân bị thất lạc trong chiến loạn chạy vào các bộ tộc khác không phải không có khả năng. Nhưng về Tù Long Chướng này, muốn luyện một vị thuốc cần phải dùng rễ của vài cây hoa Hồ Tuyết. Khi ấy chỉ phối hợp một vị thuốc ra thôi, Vương đình đã liệt kê thuốc này làm vật cấm, không ai được phép luyện nữa. Người có thể phối được hiện nay, chưa kể đến kiến thức y dược, địa vị chắc chắn không thấp. Ít nhất có thể trực tiếp viết thư cho triều đình Bắc Lương để có được sự cho phép. Nếu không dù có công thức luyện thuốc cũng không ai dám luyện."
Phạm Thanh Hòa nghe thấy điều này, trong lòng không khỏi kinh ngạc - hoa Hồ Tuyết mỗi Giáp Tý mới nở hoa một lần, tức là ít nhất phải sinh trưởng 60 năm mới có thể phát huy tác dụng, lại sinh trưởng toàn ở hoang dã, không thể trồng được. Vì vậy ở hai triều Nam Bắc đều thuộc loại quốc bảo, chỉ dành riêng cho hoàng đế. Hai bên thậm chí có thể vì điều này mà xảy ra chiến tranh.
Ngày nay hồ Thiên Lang do Bắc Lương kiểm soát, quân chủ Bắc Lương trực tiếp đưa một đội quân đến canh gác ở đó, không làm gì chỉ việc giám sát hoa Hồ Tuyết. Nghe nói rụng vài chiếc lá cũng phải ghi chép sổ sách gửi về Yến Kinh lưu trữ.
Đào rễ thân hoa Hồ Tuyết phối thuốc, không khác gì giết gà lấy trứng. Muốn được triều đình Bắc Lương cho phép, thật sự không phải người bình thường có thể làm được.
"Không lạ gì mà thất truyền. Vậy nói đi nói lại, chuyện Tù Long Chướng phía sau còn có triều đình Bắc Lương thúc đẩy… Hàn tiên sinh có thể giải được Tù Long Chướng không?"
Hàn Đình về việc này nói: "Đơn thuốc hiện nay, không chắc còn là đơn thuốc của một trăm năm trước. Phải xem người bệnh mới có thể đưa ra đơn thuốc theo chứng bệnh. Công tử chắc chắn không sợ Tù Long Chướng, nhưng những người bên cạnh sẽ bị trúng độc này?"
Dạ Kinh Đường gật đầu nói: "Có một người bằng hữu bị Tù Long Chướng tổn hại, hiện đang gấp rút đi về phía này. Vài ngày sau e rằng lại phiền Hàn tiên sinh."
"Ài, nếu có thể cứu được, những điều này đều là chuyện nhỏ không đáng kể..."
Hàn Đình nói vài câu, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Nếu các ngươi lấy manh mối từ Tư Mã Việt rồi tìm được đến đây, vẫn phải để lại một cái tâm. Năm xưa trận chiến ở Liêu Nguyên, Tư Mã Việt là đại tướng cũ của Ngô Vương. Nhưng trong tình cảnh tuyệt vọng đã đi lạc với Ngô Vương, sau đó dựa vào võ nghệ phi thường giết ra khỏi vòng vây."
"Lão phu già rồi có thể nói chuyện lâu sẽ hơi đau lưng, nhưng Tư Mã Việt làm Đại Tư Mã ở Vương đình Tây Bắc, là đệ tử được Thiên Lang Vương nuôi dưỡng trưởng thành, như huynh đệ ruột thịt của Ngô Vương. Trong tình cảnh tuyệt vọng cũng không nên rời khỏi bên cạnh Ngô Vương, lại càng không lên tự mình xông ra ngoài...."
Phạm Thanh Hòa biết sự việc này. Năm đó Tư Mã Việt toàn thân máu me trốn thoát từ chiến trường, về sau khi nghe tin Thiên Lãng Vương chôn mình trong Liêu Nguyên thì điên cuồng chạy lại liều mạng, cuối cùng vẫn bị lão Chúc Tông bọn hắn kéo lại được. Sau khi sự việc xảy ra, Tư Mã Việt cũng luôn mang nỗi áy náy về việc này.
Tư Mã Việt thực sự có lỗi, nhưng khi đó quân đội bị bao vây, phần lớn các chư bộ không có lấy một đơn vị nào viện trợ. Tư Mã Việt ngay cả khi sợ chết mà tự mình đột phá, cũng hơn hẳn những người không xông pha chiến trường kia. Thực sự không tốt khi chỉ trích hắn.
Dạ Kinh Đường không quen với các chư bộ Tây Hải, đều có lòng cảnh giác với tất cả mọi người. Nghe thấy Hàn Đình nói như vậy, liền ghi nhớ việc này trong lòng.
Hàn Đình nói một lúc, thấy sắc trời đã muộn, hai người cố gắng chịu đựng đau đớn muốn di chuyển xuống núi, e rằng cũng không dễ chịu, liền lên tiếng: "Trời đã khuya, trước tiên công tử nghỉ ngơi ở Hàn xá một đêm. Nếu không vừa trải qua cuộc giao chiến lớn mà lại phải đi xa, rất dễ xảy ra sự cố. Trát Hổ, sắp xếp cho hai vị khách quý…."
Hàn Đình nói đến đây, lại nhìn về phía Phạm Thanh Hòa, hỏi: "Các thế hệ Trì Bộ và Đông Minh Bộ đều đã thành hôn. Cô nương Thanh Hòa và công tử không phù hợp, hình như cũng chênh lệch một thế hệ rồi. Tiếc quá…."
???
Phạm Thanh Hòa cảm thấy lão Vu sư này tuổi cao lại thức khuya quá nhiều nên đầu óc e rằng có chút mơ hồ, cũng không tiếp chuyện lại. Dạ Kinh Đường vịn vào nàng đứng dậy, liền theo chỉ dẫn đi vào một tiểu viện nông gia bỏ trống cách đó không xa.
Tưởng Trát Hổ đưa nhạc phụ về phòng sau đó quay trở lại phòng mình. Lúc đi qua hàng rào, hắn ngoái đầu nhìn lại mở miệng nói: "Lần trước ở kinh thành đã nói qua rồi. Miễn là người nào đó dám ghé thăm, đánh bại được ta, Kim Lân Đồ ta sẽ hai tay dâng lên không lấy một li một hào. Ngươi dùng binh khí thắng ta một nửa, dù chưa đánh xong, chiến thắng cũng chưa định đoạt. Nhưng ta vẫn hết lòng tuân thủ lời hứa."
"Sau khi bằng hữu của ngươi giải hết độc, ngươi phải ngay lập tức rời đi không được nhắc tới nơi này. Sau này, ngươi muốn khôi phục Vương đình Tây Bắc cũng được, trở thành quan viên Đại Ngụy cũng được. Đừng làm phiền nhạc phụ an hưởng tuổi già. Trước khi rời đi, Kim Lân Đồ tự tay ta sẽ giao cho ngươi."