Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 829 - Chương 829 - Vết Thương Nhỏ!

Chương 829 - Vết Thương Nhỏ!
Chương 829 - Vết Thương Nhỏ!

Chương 829: Vết Thương Nhỏ!

Dưới ánh mặt trời, mấy người lao vùn vụt trong dãy núi, tức khắc đã chạy ra vài dặm về phía Tây Bắc. Tả Hiền Vương Lý Giản là một trong tứ thánh, nội lực khá kinh người, bị vây kín kích thương nhưng tốc độ không giảm mà còn tăng lên, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy được kim sắc tàn ảnh.

Bình Thiên Giáo Chủ ôm người truy kích, mặc dù Lạc Ngưng thân nhẹ thể nhu, cũng không nặng nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, ôm nàng mà chạy khoảng cách bị kéo càng ngày càng xa, cũng không thể ném phu nhân cho Dạ hộ pháp đằng sau ôm, chỉ có thể điều khí dồn sức liều sức chịu đựng với Tả Hiền Vương.

Phía sau, Dạ Kinh Đường nâng Minh Long Thương chạy nhanh như sấm, sau khi chạy ra vài dặm phát hiện tốc độ của Tưởng Trát Hổ hơi chậm lại, quay đầu cất cao giọng nói: "Tưởng bang chủ, ngươi về hộ tống Hàn tiên sinh trước đi."

Mấy người từ trong khu vực thung lũng đuổi theo ra, mấy người lão Vu sư lại dời vào trong núi, tuy tùy tùng của Tả Hiền Vương luôn đuổi theo sau viện trợ nhưng mà lỡ như có mấy người đầu óc tỉnh táo quay đầu lại chơi vây Nguỵ cứu Triệu thì sẽ ra vấn đề lớn.

Vợ con Tưởng Trát Hổ ở sau lưng, lúc này cũng chỉ đành nói: "Giặc cùng đường chớ đuổi, mau chóng trở về."

Sau đó đáp xuống đất, giết ngược về hướng thung lũng.

Dạ Kinh Đường vốn còn định nhắc nhở là đừng có đánh chết Tào A Ninh, nhưng nếu như Tào A Ninh ngốc đến mức dưới tình huống này mà không biết chạy là thượng sách thì cũng chẳng có chút hữu dụng gì, hắn cũng không nói nhiều.

Đóa Lan Cốc nằm ở nơi chật hẹp nhất trong Hoàng Minh Sơn, hai bên sơn mạch chỉ rộng hơn năm mươi dặm, trải dài đến đại mạc Tây Bắc, hai triều Nam Bắc xưng là 'Bất Quy Nguyên'.

Bất Quy Nguyên thời kỳ Thượng Cổ từng là kho lúa hậu phương của Đại Lương Triều. Sau khi sông lớn thay đổi dòng chảy, Hoàng Minh Sơn ngăn cản hơi nước khiến cho khu vực ngàn dặm hóa thành sa mạc vô tận, trở thành khu vực cấm không có sinh linh sinh sống, mặc dù có những người gan lớn muốn kiếm tiền từ người đến thăm nhưng đa số đều là có đi mà không có về.

Phạm Thanh Hòa vẫn luôn theo sát sau lưng Dạ Kinh Đường, mắt thấy trong chốc lát đã đi ngang qua Hoàng Minh Sơn, có thể nhìn thấy biển cát vô biên ở phía xa, mở miệng nói: "Đi vòng qua phương Bắc, Bất Quy Nguyên không có đường để đi. Phía Nam là địa bàn của Lương Vương hắn không dám đi, chắc chắn sẽ chạy dọc theo sơn mạch về hướng Bắc."

Dạ Kinh Đường thấy vậy thì bắt đầu chuyển hướng về phía bên phải, mà Bình Thiên Giáo Chủ phía trước cũng bắt đầu chếch hướng sang bên phải, phong tỏa đường chạy trốn của Tả Hiền Vương.

Dạ Kinh Đường chỉ nâng một cây trường thương nặng bảy, tám cân, tốc độ hoàn toàn có thể đuổi theo kịp Bình Thiên Giáo Chủ đang ôm nương tử chạy, thậm chí còn dần rút ngắn khoảng cách.

Chạy ra được một đoạn, hắn chợt phát hiện Phạm Thanh Hòa có khinh công không kém hắn mà lại lạc đàn.

Quay đầu nhìn lại, Phạm Thanh Hòa mặc váy dài hồng sa, trong tay quấn trường tiên, sa mỏng che chắn khuôn mặt, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nhưng mà đuôi lông mày cau lại, làn da trắng nõn cũng trở nên hơi hồng hào, thoạt nhìn tình hình cũng không ổn lắm.

Dạ Kinh Đường thấy thế nhướng mày, tốc độ chậm lại một chút, lên tiếng hỏi thăm: "Cô bị thương rồi?"

Phạm Thanh Hòa luyện võ chủ yếu là luyện thân pháp, am hiểu độc công và cơ quan ám khí, hoàn toàn không giống như quân lính truyền thống muốn học đánh người thì phải học bị đánh trước như Dạ Kinh Đường, Tưởng Trát Hổ, nói theo cách của lão sư phụ là nội lực quá yếu, hoàn toàn không có năng lực kháng đòn.

Tả Hiền Vương đã siêu phàm nhập thánh, nhất quyền nhất cước đều uy lực kinh người, mới nãy nàng dùng roi túm lấy mã thương, Tả Hiền Vương rung thương chấn kích, trực tiếp công kích lục phủ ngũ tạng, đúng là bị nội thương, lại thêm nhanh chóng chạy vội trong thời gian dài mới hơi tụt lại phía sau.

Mắt thấy Dạ Kinh Đường nhìn sang, Phạm Thanh Hòa cắn răng điều khí đuổi theo: "Vết thương nhỏ thôi, ta không sao."

Dạ Kinh Đường thấy Bình Thiên Giáo Chủ xoay người một cái đã sắp chạy ra khỏi tầm mắt, hoàn toàn không có ý định dừng bước, hắn sợ Ngưng Nhi xảy ra chuyện không may, cũng không thể để Phạm Thanh Hòa cứ đuổi theo như vậy, lập tức ôm Phạm Thanh Hòa.

"Hở?!"

Phạm Thanh Hòa bỗng nhiên bị áp vào trong ngực nam nhân, áp lực chợt giảm, hiển nhiên có chút không kịp đề phòng, con ngươi mở to mấy phần.

Vì để cho Dạ Kinh Đường giữ được thăng bằng, nàng khoát tay lên vai Dạ Kinh Đường, lấy thuốc trị thương ở bên hông ra cho vào miệng.

Phía trước, cách hơn nửa dặm, Lạc Ngưng làm gì có tâm tư quan tâm tới sống chết của Tả Hiền Vương, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Dạ Kinh Đường.

Phát hiện Dạ Kinh Đường trên đường chạy tới mà cũng học theo Bạch Cẩm ôm nữ nhân trang điểm lộng lẫy bên cạnh, ngay cả tư thế cũng giống như đúc, thấy vậy nàng không khỏi cong đôi môi đỏ lên.

Sau đó ánh mắt Lạc Ngưng thay đổi mấy phần, suy nghĩ một chút sau đó đưa tay vòng qua cổ Tiết Bạch Cẩm, nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ như muốn chọc tức Dạ Kinh Đường.

Bình Luận (0)
Comment