Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 830 - Chương 830 - Ngưng Nhi

Chương 830 - Ngưng Nhi
Chương 830 - Ngưng Nhi

Chương 830. Ngưng Nhi

Phía sau, Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này cũng không có cảm thấy gì, Tiết Bạch Cẩm đang toàn lực truy sát lại không hiểu thế nào, lên tiếng hỏi: "Ngưng Nhi, ngươi ôm ta làm gì?"

"Không có gì, mau đuổi theo..."

Ào ào.

Năm người trước sau truy đuổi giống như ba cây vũ tiễn phá không, những nơi đi qua sơn hà bay ngược, dùng tốc độ kinh người nhanh chóng vọt tới khu vực sa mạc vạn dặm.

Tả Hiền Vương Lý Giản vốn muốn chạy về phía Bắc nhưng mà nhìn thấy truy binh đều chạy về phía Bắc chặt đứt đường lui của mình thì trực tiếp vọt thẳng vào trong khu vực sa mạc, tóc trắng bay phất phơ trong gió, cho dù là liều mạng chạy trốn thì khí thế vẫn không hạ xuống, sau khi kéo giãn khoảng cách còn mở miệng nói một câu: "Tiết Bạch Cẩm, ngươi gia nhập dưới trướng Nam Triều?"

Tiết Bạch Cẩm nhìn chằm chằm Tả Hiền Vương, khàn giọng đáp: "Cũng không phải, chỉ là trùng hợp gặp được, không nhìn nổi mọi rợ Bắc Lương ức hiếp quân lính Nam Triều ta."

Tả Hiền Vương cũng không thấy Tiết gia vốn cố thủ Nam Tiêu Sơn một thời gian lại có thể đang trong thời kỳ thịnh vượng bỗng nhiên đầu hàng, mà Dạ Kinh Đường dường như không biết phía sau có viện binh, chỉ cho là giống như Tiết Bạch Cẩm nói, chỉ ngẫu nhiên gặp được, lại mở miệng nói: "Cả nhà Tiết gia ngươi trung liệt, chưa bao giờ xuất hiện hạng người vong ân phụ nghĩa. Năm đó Nam Yến sinh tử tồn vong, Vương Đình Tây Bắc xuất quân xuôi nam đánh thẳng vào Trung Nguyên, nếu không phải phụ hoàng ta bất ngờ tập kích vương đô Tây Bắc, giải quyết tình hình khẩn cấp, Nam Yến đã chết sớm mấy năm. Bây giờ ngươi không đối phó loạn thần tặc tử Ngụy quốc, lại đuổi đánh bản vương tới cùng."

Tả Hiền Vương nói đúng là lịch sử thật nhưng Tiết Bạch Cẩm hoàn toàn không quan tâm.

Dù sao hai nước giao tranh nào có ân nghĩa gì, năm đó Bắc Lương xé bỏ minh ước bất ngờ tập kích Vương đình Tây Bắc là vì giải quyết họa lớn trong lòng của mình chứ hoàn toàn không liên quan gì tới Đại Yên.

Tả Hiền Vương nói nhảm hồi lâu, phát hiện Tiết Bạch Cẩm hoàn toàn không quan tâm, cảm thấy hắn giống như quả hồng mềm cho nên muốn đánh chết hắn, hắn cũng không thèm nói nhiều nữa, vội vàng cắm đầu chạy vào trong sa mạc.

Dạ Kinh Đường ôm Phạm Thanh Hòa cắt về phía cánh phải, tốc độ tất nhiên chậm lại, khoảng cách với Bình Thiên Giáo Chủ dần dần bị kéo dài ra.

Năm người cứ ngươi tìm ta đuổi như vậy, quả thực chạy ra mấy trăm dặm đường, chạy đến cuối cùng đều mặt đỏ tới mang tai thở hổn hển, mà khoảng cách giữa bọn họ cũng kéo dài đến hai dặm, bây giờ chính là cuộc đấu sức chịu đựng, xem ai không nhịn được trước.

Mặc dù nội lực của Dạ Kinh Đường không bằng Tả Hiền Vương nhưng không bị thương, thể lực đầy đủ, bây giờ vẫn không bị tụt lại phía sau nhưng do ôm người nên bị bỏ lại rất xa, sau khi vượt qua một cái gò núi thì phát hiện ở cuối tầm nhìn xuất hiện một đám mây mù màu vàng.

Mây mù trôi nổi ở trên sa mạc vạn dặm, phô thiên cái địa giống như thiên quân vạn mã hoành hành, mơ hồ còn có thể nhìn thấy ánh sáng trong cát bụi đầy trời, động tĩnh giống như là vạn con thú cùng gào lên, thôn phệ tất cả những thứ ở nơi mà nó đi qua.

Vẫn như cũ, Tả Hiền Vương lần lượt vứt bỏ khôi giáp, khi nhìn thấy cảnh này thì nhanh chóng lao tới đâm đầu vào trong bão cát, thân hình trở nên mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn bị cát bụi che lấp.

Bình Thiên Giáo Chủ cũng không dừng lại chút nào, theo sát phía sau xông vào trong đó.

"Ngưng Nhi?"

Dạ Kinh Đường nhìn thấy bão cát thầm nói không ổn, muốn gọi hai người dừng bước đừng đuổi theo nhưng mà tiếng gió gào thét vang vọng đất trời, tiếng hô của hắn chỉ vang được mấy trượng đã bị tiếng gió che lấp, chỉ mơ hồ nhìn thấy Ngưng Nhi khoát tay áo kêu hắn trở về.

Dạ Kinh Đường biết bão cát lợi hại, sợ hai người chạy vào biển cát lạc đường, đưa tay lên trời vẫy vẫy.

"Chít chít —— "

Chim Chim vẫn đang truy đuổi trên không trung nhìn thấy thủ thế của hắn thì lập tức đáp xuống, bay tới trước mặt Lạc Ngưng làm chim dẫn đường, như vậy chỉ cần bão cát tan đi, Chim Chim bay lên không trung là có thể tìm được đường ra, không cần lo mất phương hướng.

Dạ Kinh Đường thì không có nhanh chóng chạy tới mà dừng lại trên đồi cát, lần theo dấu vết mọi người để lại trong bão cát, chống lại gió mạnh đi sâu vào trong bão cát...

Hô hô.

Cát bay che khuất bầu trời, đi sâu vào trong bão cát chừng hơn trăm trượng thì bầu trời cũng bị che khuất, xung quanh lờ mờ giống như không có ánh sáng chiếu vào, bên tai chỉ còn lại tiếng sấm rền và gió táp hô gào.

Dạ Kinh Đường giơ cánh tay lên che chắn tránh để cát thổi vào mặt, tay phải ôm chặt eo Phạm Thanh Hòa, cát vàng sượt qua người để lại một vệt đuôi rõ ràng sau lưng.

Cồn cát vốn không chắn chắn bây giờ cũng trở nên bấp bênh, theo cuồng phong biến ảo di chuyển giống như một con thuyền nhỏ đi trên sóng lớn, nếu không có võ nghệ đủ cao chỉ sợ chưa được một lát đã ngã xuống cho đến khi bị biển cát chôn vùi.

Bình Luận (0)
Comment