Chương 831. Sư Tử Đá
Phạm Thanh Hòa lớn lên trong chư bộ Tây Hải, đến sa mạc không ít, ngay cả trang phục đều là loại quần áo thích hợp để hành tẩu trong sa mạc, lúc này nàng không chút bối rối, lấy một mảnh vải đỏ từ trên người xuống hỗ trợ che mắt của Dạ Kinh Đường tránh bị hạt cát bay vào đồng thời còn hô lớn: "Bão cát quá lớn, đừng chạy lung tung..."
Dạ Kinh Đường không đeo mạng che mặt, miệng vừa mới mở ra đã bị gió thổi cát bay đầy vào miệng, chỉ có thể dùng cánh tay che miệng đáp: "Yên tâm, ta thường xuyên áp tiêu trên sa mạc, không lạc đường được đâu. Cô giữ chắc, đừng bị thổi bay..."
"Ta biết rồi."
Bởi vì không nghe rõ, Phạm Thanh Hòa cũng không nói thêm gì nữa, chỉ túm lấy đai lưng Dạ Kinh Đường, khó nhọc vượt qua cát bay.
Dạ Kinh Đường vẫn muốn lần theo dấu chân mà truy tìm nhưng bão cát ở đây mạnh hơn Sa Châu, hắn vừa đi thì dấu chân để lại lập tức bị thổi bay theo gió, dù khoảng cách chỉ tầm một trăm mét cũng khó nghe được động tĩnh, chỉ đành từ bỏ truy lùng, che chở Phạm Thanh Hòa đi đến chỗ bão cát nhỏ hơn, chờ bão cát tan.
Mặc dù Phạm Thanh Hòa bị ôm chạy suốt đường không mệt, nhưng mà dù sao trước đó cũng bị nội thương, bây giờ mồ hôi đã thẩm thấu qua áo vàng trên người, cách một lớp áo ngoài có thể cảm nhận được cảm giác nóng ướt.
Dạ Kinh Đường càng như vậy, toàn thân toát đầy mồ hôi, tiếng hít thở nặng nề thỉnh thoảng có thể che lấp tiếng gió.
Phạm Thanh Hòa thấy vậy thì đổi lại vịn cánh tay của Dạ Kinh Đường, nhìn chằm chằm gió mạnh thổi một đoạn, sau đó cảm thấy đầu váng mắt hoa, khẽ cắn đầu lưỡi nói lớn: "Nghe lão nhân trong tộc nói, trước kia nơi này rất phồn hoa, có rất nhiều thành trì hương trấn, ruộng tốt khắp nơi."
"Bởi vì Lang Hiên Thành thường xuyên gặp thiên tai, Đại Lương Triều dời quốc đô đến nơi này, kết quả sau một trận động đất, Lang Hiên Thành không sao, bên này ngàn dặm trực tiếp chìm xuống, nửa quốc thổ biến mất."
"Mỗi lần bão cát tan đều nhìn thấy được không ít kiến trúc đã tan hoang, còn có thể tìm được đồ sứ vàng bạc bên trong, trước kia ta hay chạy tới chỗ này để tìm bảo vật..."
Dạ Kinh Đường từng nghe kể về truyền thuyết khắp nơi ở Sa Châu đều có hoàng kim, nhưng những chỗ có thể đào được đều bị người ta đào xong hết rồi, những chỗ không có ai đi chắc chắn là có nguy hiểm, cho nên hắn cũng chưa từng trở thành dân đào vàng.
Sau khi che chở Phạm Thanh Hòa đi tới phía sau một cái cồn cát khổng lồ, bão cát nhỏ lại một chút, Dạ Kinh Đường ngồi yên tại chỗ chờ bão cát tan hết.
Phạm Thanh Hòa dò xét trái phải vài lần, sau đó chỉ vào một cái mô nhỏ ở sườn dốc cồn cát: "Nhìn chỗ ấy đi. Ở đó có thứ gì đó."
Dạ Kinh Đường cúi đầu nhìn xuống, sau đó xem Minh Long Thương như quải trượng, kéo Phạm Thanh Hòa bò lên trên sườn cát, từ từ đi tới mô nhỏ ở sườn dốc.
Thứ nhô lên toàn thân màu trắng, đến gần mới thấy rõ là một pho tượng loài thú được điêu khắc từ đá trắng.
Pho tượng cao cỡ một người, phía dưới vùi sâu vào trong đất cát, mặc dù đã qua ngàn năm nhưng do chôn lâu trong đất cát nên không có vết tích bị phong hóa, vẫn có thể nhìn ra công phu điêu khắc cổ xưa cực kỳ tỉ mỉ, tinh tế, siêu phàm.
"Đây là vật gì? Sư tử đá?"
Dạ Kinh Đường đến gần dò xét vài lần, lại sờ lên, cảm thấy là văn vật nhưng lớn như vậy chắc chắn không đem đi được.
Phạm Thanh Hòa vì chấn động lớn của Vương đình Tây Bắc, từ nhỏ đã tìm hiểu tin tức về phương diện này, lúc này nàng giống như nữ đại sư khảo cổ, dùng tay che bão cát đứng trước tượng đá quan sát tỉ mỉ sau đó lên tiếng nói ra: "Đây là Toan Nghê, là đứa con thứ năm của rồng, nhìn kiểu chế tác và kích thước này thì hẳn là thụy thú trấn trạch được đặt ở trên cung điện."
"Nha... hả?"
Dạ Kinh Đường vừa có điều suy nghĩ, lập tức cảm thấy không đúng, cúi đầu nhìn cồn cát như núi lớn ở dưới chân mình: "Đây là trên nóc nhà?"
"Sao lại có phòng ở lớn thế được, hẳn là do kiến trúc đã sập xuống cho nên pho tượng bị dòng cát chảy chậm rãi kéo tới chỗ này."
Trong lúc nói chuyện, Phạm Thanh Hòa cầm lấy Minh Long Thương của Dạ Kinh Đường, xem nó như xẻng Lạc Dương, chọc vào sườn cồn cát.
Xoạt xoạt.
Kết quả vừa cắm vào khoảng ba thước thì nghe thấy một tiếng két vang lên ~
Rầm rầm ——
"Tê!"
"Mẹ ơi..."
Cùng lúc đó, một bên khác.
Tả Hiền Vương xông vào bão cát, sau đó cắm đầu phi nước đại ra vài dặm, đằng sau cũng không còn tung tích của truy binh.
Bão cát quá lớn, Tả Hiền Vương tiêu hao thể lực kinh khủng hơn, nếu đi vào sa mạc mà không tìm được tiếp tế thì rất có thể sẽ không ra khỏi khu vực cát vàng ngàn dặm này cho nên hắn cũng giảm tốc độ chậm lại, lấy một cái la bàn bỏ túi từ eo ra.
Sau khi phân biệt rõ phương hướng, Tả Hiền Vương cất la bàn, quay người đi về hướng chính Đông, muốn đi đường tắt về Hoàng Minh Sơn.
Hắn vừa mới đi ra chưa tới hơn mười trượng thì một tiếng vang lớn từ chỗ sâu trong bão cát vọng ra.