Chương 832. Chạy Thoát
Tả Hiền Vương ánh mắt ngưng trọng, dừng bước, mã thương trong tay theo gió quét ngang.
Ầm ầm.
Mã thương quét ra nửa vòng tròn, tạo thành một khu vực chân không trong sa mạc đầy trời, cũng đánh bật binh khí đánh thẳng tới.
Tập trung nhìn lại, phát hiện đó là một thanh kiếm dài ba thước.
Tả Hiền Vương thầm nói không ổn, xoay tay đâm thẳng về phía sau nhưng mà đã quá muộn.
Tiết Bạch Cẩm ngăn chặn tất cả khí tức, vất vả lắm mới vọt được tới trước mặt, không bỏ qua cơ hội này, khi Tả Hiền Vương ra tay, thân hình đã vọt lên, hai tay cầm chùy như là thần tiên gióng trống, toàn lực đánh mạnh từ trên xuống dưới: "Chết đi!"
Ầm ầm ——
Tả Hiền Vương rút mã thương về lật ngang đưa lên cao, trong nháy mắt khi chùy đôi rơi xuống, lớp cát xốp dưới chân bị đánh xơ xác như quả cầu thiết nặng ngàn cân rơi xuống mặt nước, tạo thành một cái hố lớn.
Gạch đá chôn giấu dưới lớp cát cả ngàn năm cũng bị chấn nát, phát ra một tiếng vang giòn.
"Lên ——!"
Tả Hiền Vương chống lại một kích toàn lực của Bình Thiên Giáo Chủ, hai tay như ngọc trụ kình thiên, mặt nạ bị khí tức ngang ngược phá nát, lộ ra nửa gương mặt, có thể nhìn thấy được mắt trái xích hồng, sắc mặt trướng lên, khí thế hung hãn giống như Bạch Phát Tu La.
Tả Hiền Vương bị nện lún vào dưới biển cát, trong nháy mắt rơi vào trong phế tích đá vụn thì mượn lực bắn lên, mắt thấy Tiết Bạch Cẩm xách chùy lại đánh tới lần nữa, hắn không trốn không né, trực tiếp ném mã thương vào cát vàng đầy trời.
Táp.
Sắc mặt Tiết Bạch Cẩm đột biến, vì bão cát quấy nhiễu quá lớn, nàng không thể xác định được vị trí chính xác của Lạc Ngưng, sợ mã thương gây ngộ thương cho Lạc Ngưng, ném chùy sắt ra, đồng thời bay nhào tới chụp lấy mã thương.
Hô hô hô bành!
Tả Hiền Vương biết chắc chắn Tiết Bạch Cẩm sẽ cứu người, sau khi ném mã thương ra thì quay đầu nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.
Chùy sắt lượn vòng đánh thẳng vào sau lưng, kim giáp của Tả Hiền Vương vỡ nát, sắc mặt tím lại, ho ra một ngụm máu đen, hắn cũng không thèm quan tâm mà mượn lực bay thẳng về phía trước, vọt vào trong cát bụi.
Tiết Bạch Cẩm một phát bắt được mã thương, bị mã thương lôi cuốn kéo bay hơn mười trượng mới dừng lại, kết quả vừa rơi xuống đất mới phát hiện ra Lạc Ngưng khá thông minh, sau khi ném nhuyễn kiếm ra thì đã đổi chỗ, ôm Chim Chim ẩn nấp sau cồn cát chờ đợi.
"Đi!"
Tiết Bạch Cẩm kéo Lạc Ngưng chạy tới chỗ cái hố bị nện ra muốn tìm lại hàn thiết trường chùy đã ném ra, kết quả nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì sững sờ.
Lạc Ngưng ôm Chim Chim bị thổi bay đứng không vững, cúi đầu dò xét hố to dần dần bị gió cát vùi lấp, có thể thấy được trong đó đều là tường gạch cũ kỹ.
Nàng nhìn xung quanh một chút: "Đây là chỗ nào?"
Tiết Bạch Cẩm nghĩ nghĩ, lấy một tấm địa đồ từ trong ngực ra quan sát tỉ mỉ, lại tính khoảng cách chạy từ Hoàng Minh Sơn đến đây rồi lên tiếng trả lời: "Lang Hiên Thành bị sụp đổ, sau đó Đại Lương dời đô đến phía Tây Hoàng Minh Sơn, Đóa Lan Cốc hẳn là ngụ ý thu phục đất bị Nam Quan đoạt mất năm đó... Đại Yên khảo sát nói nơi này có một tòa thành trì, theo khoảng cách thì rất có thể là kinh đô mới."
"Vậy làm sao bây giờ? Đào bảo vật hay đi truy bắt?"
Tiết Bạch Cẩm nhìn bão cát đầy trời, bây giờ chỉ chậm có một lúc thôi mà Tả Hiền Vương bị trọng thương đã liều mạng chạy được không biết bao xa, rất khó tìm ra tung tích, mà nàng chỉ muốn rời khỏi đây, chờ bão cát tan hết thì chắc chắn những di tích cổ này sẽ bị lấp đầy, dưới tình hình không có bất kỳ dấu vết nào, muốn gặp lại chỉ có thể xem vận may nên lập tức xoay người đi theo đường cũ thăm dò: "Được rồi, tha cho hắn một mạng, qua thời gian nữa mới lấy mạng hắn, bây giờ xác định chỗ này là chỗ nào trước đã."
Lạc Ngưng nhìn Bạch Cẩm đã đổ mồ hôi ướt lớp quấn ngực, không nói gì, đảo mắt nhìn phía sau, ánh mắt có chút lo lắng: "Dạ Kinh Đường không đuổi kịp, sẽ không xảy ra vấn đề chứ?"
"Đường đường là Võ Khôi, nếu bị gió cát thổi chết thì chỉ có thể nói hắn không xứng với vị trí đó. Chắc đang tránh gió ở nơi nào đó, chờ bão cát tan hết rồi tới, lo việc của mình trước đã."
"Ừm..."