Chương 833: Di tích
Phù phù --
Sa sa sa ~
Âm thanh vật rơi xuống đất khẽ vang lên, quanh quẩn trong căn phòng trống trải, sau đó là tiếng cát vàng rơi xuống đồng hồ cát.
Phía trên vốn có ánh sáng yếu ớt, rất nhanh bị đất cát vùi lấp, xung quanh chỉ còn lại một mảnh tối tăm và tiếng vang nhỏ. Dạ Kinh Đường quay người giữa không trung, hai chân đáp xuống đất, chưa kịp đứng vững thì một khối thịt mềm nhẵn đã lao vào trong lồng ngực, đè hắn xuống đất, tiếp theo là cát hất thẳng vào mặt. Dạ Kinh Đường sợ bị đống cát chôn sống, lúc này ôm người trong ngực lăn vài vòng sang bên cạnh, cho đến khi không có hạt cát nào rơi lên trên người, cơ thể mới dừng lại, ngước mắt kiểm tra đã không còn thấy bất kỳ quang cảnh gì.
"Khụ khụ.... nơi đây thật sự đúng là nóc nhà, tại sao lại có phòng ở lớn như thế...." Bên tai truyền đến tiếng thì thầm, cùng vài tiếng ho có vẻ như bị đau.
Dạ Kinh Đường biết Phạm Thanh Hòa bị nội thương, không kịp chuẩn bị đề phòng ngã xuống, vội vàng điều khí ứng biến, đoán chừng là bị đau sốc hông, lập tức đưa tay sờ lên.
Chạm đến nơi nóng hổi mềm mại, có dính một chút mồ hôi......
?
Bởi vì trước tiên không phân rõ đây là nơi nào, hắn sờ trái sờ phải, kết quả người bên cạnh giống như bị điện giật co ngực lại, tiếp đó truyền đến giọng nói có vẻ hơi xấu hổ: “Ngươi làm cái gì?"
"A, thật xin lỗi... để ta dìu cô, cô không sao chứ?"
"Ta không sao..."
Phạm Thanh Hòa từ trong ngực Dạ Kinh Đường ngồi xuống, sửa sang lại vạt áo, lấy cây đuốc từ bên hông ra.
Xì xì ~ sau khi cây đuốc mở ra liền tự bốc cháy, hương tùng và ánh sáng vàng tản ra, chiếu sáng nơi hẻo lánh xung quanh.
Dạ Kinh Đường đứng dậy vỗ cát trên người, xem xét trái phải, đã thấy hai người đang ở trong một đại điện rất rộng, trong điện có hơn mười cây cột Bàn Long to lớn ba người ôm không hết, nhờ khí hậu khô ráo, trải qua ngàn năm vẫn chống đỡ được mái vòm. Mái vòm phức tạp làm bằng gỗ dàn khung, hư hại một phần, nhìn như lung lay sắp đổ, vừa rồi hai người rơi xuống vẫn còn cát chảy."Thật khí khái, nơi này là đại điện hoàng cung của Đại Lương Triều sao?"
"Không giống lắm." Phạm Thanh Hòa cầm cây đuốc, đi qua mặt đất đầy cát bụi, tới trước đại điện, có thể thấy được nền móng lộng lẫy bằng đá, mặt ngoài còn có trang sức thuần kim với các loại hình dáng, đèn đuốc vừa chiếu đã lóe ra màu sắc rực rỡ, dù bên trên nền móng đầy bụi đất vẫn có thể tưởng tượng ra hơi thở rộng rãi xa hoa khi đó.
"Nơi này hẳn là Tổ miếu, thời kỳ Thượng Cổ dùng để tế tự thiên địa, chả trách lớn như thế......"
Phạm Thanh Hòa đi đến trước mặt, dùng tay sờ trang sức kim loại, quan sát tỉ mỉ các bức phù điêu.
Dạ Kinh Đường có thể nghe được tiếng vang của bão cát réo rắt xuyên thấu qua mái vòm, bây giờ ra ngoài cũng không có chỗ trốn, đành cùng Phạm Thanh Hòa xem xét bên trong di tích.
Phạm Thanh Hòa hiểu rất rõ lịch sử của Vương đình Tây Bắc, vừa đi vừa giảng giải cho Dạ Kinh Đường về các loại truyền thuyết thời kỳ Thượng Cổ. đại điện Tổ miếu có quy mô rất lớn, chỉnh thể làm bằng gạch đá, trong đường đi của kiến trúc mặc dù lọt vào chút hạt cát nhưng vẫn có thể đi lại bình thường.
Dạ Kinh Đường dạo quanh nền móng, lờ mờ có thể nhìn thấy trên mặt đất có vài dụng cụ, thậm chí tìm được chút ngọc tinh khiết rơi rớt trên mặt đất, chữ viết có thể phân biệt rõ ràng, thứ ghi lại đều là chuyện liên quan đến Ngũ Hành thuật.
Phạm Thanh Hòa nhặt ngọc tinh khiết lên, sau khi so sánh hình như lấy được chí bảo vội ôm vào trong ngực, tiếp tục vào sâu hơn: "Đây đều là phương thuốc thời kỳ Thượng Cổ, đã sớm thất truyền. Tình hình nơi này như địa long xoay người, người trong Tổ miếu hốt hoảng chạy trốn, sau đó cũng không trở lại nữa..... nơi này không khác gì nhiều so với Tổ miếu Đông Minh Sơn, chỉ rộng hơn một chút, phía trước hẳn là nơi ở của Đại Chúc Tông, đi qua đó xem xem."
Dạ Kinh Đường theo lên phía trước được một đoạn, muốn rời khỏi đại điện lại phát hiện toàn bộ lối ra bên ngoài đều là cát vàng, chỉ tìm được lối đi nhỏ có nơi ít cát hơn, dùng Minh Long Thương đâm lên phía trên khuuấy mấy lần đã chọc ra một cái động lớn. Hô hô hô ~
Bên ngoài bão cát đầy trời, trong hầm sâu đang là ban ngày, lại tựa như ban đêm.
Dạ Kinh Đường kéo Phạm Thanh Hòa nhảy ra từ cửa hang, dựa theo hướng phán đoán của Phạm Thanh Hòa, đội bão cát chạy về phía trước hơn trăm mét, đi tới bên trên một đồi cát nhỏ.
Phạm Thanh Hòa nhận lấy Minh Long Thương, lại dùng làm xẻng Lạc Dương đâm xuống, Dạ Kinh Đường thấy vậy vội vàng đưa tay: "Lần này sẽ không sập chứ?"
"Chắc là không."
Phạm Thanh Hòa đâm trường thương vào trong cát, ước chừng cắm bốn năm thước đã chạm đến vật cứng. Lần này nàng không dùng lực lớn mà thuận tiện thăm dò, tìm được nơi cách mặt đất gần nhất, dùng trường thương quét cát ra để lộ nóc nhà.
Dạ Kinh Đường ngồi xổm xuống phá vỡ nóc nhà, cùng Phạm Thanh Hòa rơi vào bên trong kiến trúc rộng lớn, có thể thấy được giữa phòng bày một cái bàn thiên văn làm bằng đồng thau, đồng thau hoàn toàn biến thành màu đen, cạnh đó còn có cầu thang đi xuống nhưng đã sập từ lâu.