Chương 834. Bị Đần Rồi Sao?
"Nơi này là Quan Tinh Đài, bình thường Chúc Tông đều chủ trì tế tự ở chỗ này, đi xuống xem một chút......" Phạm Thanh Hòa cực kỳ hứng thú với đào bảo, sau khi nhìn lướt qua đã theo bậc thang nhảy xuống gian phòng rộng lớn phía dưới. Kết quả khiến cho người ta khó đoán trước là, phía dưới gian phòng vô cùng sạch sẽ, cầu thang sập nhưng không có dấu vết gỗ mục, giống như được người dọn dẹp qua.
Dạ Kinh Đường nương nhờ ánh sáng của cây đuốc vừa đi vừa dò xét: "Nơi này bị người khác lục qua rồi?"
Lúc đầu, Phạm Thanh Hòa cũng tưởng như thế nhưng kiểm tra bốn phía lại cảm thấy không đúng lắm. Nàng cầm cây đuốc đi đến bên cạnh vách tường bằng đá, ngồi xổm xuống xem xét, có thể thấy được bên tường đặt mấy vò rượu.
Vò rượu sơn hồng nhìn rất tinh xảo, có một số vò của các quán rượu danh tiếng. Phạm Thanh Hòa cầm rượu lên nhìn một chút, cau mày nói:
"Những vò rượu này không đúng lắm."
Dạ Kinh Đường ngồi xổm bên cạnh, cẩn thận xem xét:
"Sao lại không đúng?"
Phạm Thanh Hòa chỉ mấy cái vò rượu bày ngay ngắn bên tường:
"Sau khi triều Đại Ngô bị hủy diệt, thiên hạ trải qua trăm năm chiến loạn, lần nữa chia ra làm ba, Nam Triều lấy quốc hiệu là "Tề", Tề diệt đến Yến, Yến diệt đến Ngụy.
"Vò rượu này là kiểu dáng của Đại Tề, thời gian chắc chắn vào những năm cuối Đại Tề; đây lại là sứ Giang Châu thời kỳ Đại Yên cường thịnh, đại khái hơn hai trăm năm trước thịnh hành ở phương Nam, còn những thứ này tương đối mới, nhiều nhất không quá trăm năm. Không có bất ngờ gì xảy ra thì nơi này có ba nhóm người từng đến, cách nhau không dưới trăm năm, khi tới đều mang theo mấy vò rượu....”
Dạ Kinh Đường như hiểu ra gì đó liền gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
"Có phải để cúng tế tổ tiên hay không?"
Phạm Thanh Hòa cảm thấy có khả năng này, nàng đứng dậy tìm kiếm theo vách tường.
Kết quả không tìm được bài vị và pho tượng, ngược lại trên tường đá phía Tây phát hiện một vài vết khắc. Vết khắc cũng không phải văn tự hoặc là bức hoạ, không có quy luật nào, chữ như chữ gà bới của trẻ con.
Phạm Thanh Hòa xích lại gần quan sát tỉ mỉ, đang muốn nói chuyện chợt phát hiện ánh mắt Dạ Kinh Đường bên người ngưng trọng, đến gần mấy phần, nàng nghi ngờ nói: "Đây là vật gì?"
"Không rõ, nhưng rất đặc biệt."
Dạ Kinh Đường nhận lấy cây đuốc cẩn thận xem xét, chỉ cảm thấy vết cắt trên vách tường như chiếc móc bạc trên tranh sắt, mặc dù chẳng có bất cứ mặt chữ nào có ý nghĩa, lại phát ra một khí thế thâm tàng bất lộ, nhìn thấy chi tiết lại có loại cảm giác để cho người ta khó mà nhìn thẳng.
Dạ Kinh Đường chăm chú suy tư một lát, đưa trả lại cây đuốc cho Phạm Thanh Hòa, lui lại mấy bước, tay phải nắm chặt chuôi đao.
Sang sảng --
Đao quang lóe lên, lưỡi dao ba thước rút ra khỏi vỏ. Phạm Thanh Hòa ở bên cạnh quan sát, chỉ thấy thân hình Dạ Kinh Đường thẳng tắp, Ly Long Đao điểm trên vết cắt, hai mắt nhắm lại, cả người đều ngưng trệ. Phạm Thanh Hòa có chút mờ mịt nhưng cũng không quấy rầy.
Sau khi chờ đợi nửa khắc, chợt phát hiện khí huyết của Dạ Kinh Đường lưu thông rõ ràng bắt đầu gia tăng tốc độ, làn da phiếm hồng, không khí truyền đến cảm giác nóng nực, đỉnh đầu thậm chí lờ mờ bốc lên khói trắng, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Phạm Thanh Hòa giật mình, vội vàng nói:
"Ngươi đang làm gì?"
Dạ Kinh Đường mới nhìn ra vết cắt này khắc chiêu thức võ học sâu bao nhiêu, nhưng không phải là chiêu thức bí tịch, hoàn toàn không hiểu rõ ý nghĩa trong đó.
Động tác trước mắt của hắn đơn giản là toàn tâm tập trung, không phải dựa vào ngộ tính mà đang thử nghiệm, tính toán tất cả tình huống có khả năng tạo thành vết cắt này, từ đó suy ngược ra đồ vật mà vết cắt để lại.
Thân thể xuất hiện dị thường, cũng không phải tẩu hỏa nhập mn mà là thời gian dài thử vận công sinh ra quá tải, dẫn đến thân thể nóng lên mà thôi. Bởi vì toàn tâm đắm chìm trong đó, Dạ Kinh Đường tất nhiên không chú ý tới Phạm Thanh Hòa, một tay cầm đao điểm trên vết cắt, quả thực đang thôi diễn tất cả các khả năng tạo ra vết cắt này trong đầu một lần, sau đó tìm ra giải pháp tối ưu.
Lần đứng này kéo dài gần hai khắc, nhìn Phạm Thanh Hòa nơm nớp lo sợ cũng không dám thở mạnh, cho đến cuối cùng .... đinh ~
Trong thạch thất yên tĩnh, bỗng nhiên truyền ra một tiếng vang linh hoạt kỳ ảo giống như tiếng chuông gió.
Phạm Thanh Hòa không thấy Dạ Kinh Đường có hành động, chỉ phát hiện tay phải hắn đặt trên Ly Long Đao bắt đầu rung động kịch liệt, sau đó theo vết cắt dời đi. Rung động thoạt nhìn rất tự nhiên nhưng mũi đao điểm trên vách tường lại đang rung động xẹt qua tạo thành vết cắt cổ quái, đi theo dấu vết uốn lượn tiến lên, vết khắc ban đầu sâu hơn một chút nhưng không tràn ra khỏi biên giới một phân một hào!
Phạm Thanh Hòa nhìn thấy cảnh này, đáy mắt hiện ra vài phần chấn kinh, sau khi độ rung động của lưỡi đao dừng lại mới dò hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Dạ Kinh Đường mở mắt ra, nhìn thấy trên vách tường không có vết cắt lệch, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý "Không gì bằng cái này", nghiêng đầu nói:
"Đây là cảm ngộ tâm đắc cao nhân tiện tay lưu lại, người bình thường căn bản nhìn không hiểu. Cũng may ta không phải người bình thường, giỏi suy diễn, vừa tốn không ít khí lực nghiên cứu ra được chút ý nghĩa."
Phạm Thanh Hòa biết đây là nơi ở của quốc sư Đại Lương Triều, có vài đồ vật đặc biệt cũng không hiếm lạ, nhưng Dạ Kinh Đường dùng hai khắc kiên trì lần mò những vết tích bùa quỷ này, thực sự quá ly kỳ. Sao nàng lại không nhìn ra sự đặc biệt? Chẳng lẽ nàng bị đần rồi sao?