Chương 835. Chột Dạ
Phạm Thanh Hòa nửa tin nửa ngờ, đi đến trước mặt quan sát tỉ mỉ, hỏi:
"Cái này là cái gì?"
Dạ Kinh Đường nâng trường đao lên, điểm trên dấu vết:
"Là sự suy diễn "Cảm ngộ", hoặc có thể nói là hồi ức về con đường luyện võ từ trước đến giờ -- đầu tiên tập trung vào hình dạng vũ khí, sau đó là kỹ pháp, tiếp theo lại thâm nhập ý cảnh, cho đến ngày nào đó ngộ đạo, một kiếm đả thông huyền diệu. Mỗi một vết khắc đều là con đường luyện võ đã trải qua, mỗi một đường chuyển hướng là những lần gặp cản trở. Cảnh giới lão kiếm thánh Tôn Vô Cực "Một kiếm thông huyền", nhưng lão kiếm thánh không có cách nào trực tiếp nói cảm thụ cho người bên ngoài.
Tiền bối có thể khắc "Ý cảnh" trên tường, sáng tạo võ đạo từ xa chứ không chỉ ở đây. Ta đoán đây là do vị cự phách ẩn thế nào đó lưu lại, khả năng cùng cấp với Hoàng Đế khai sinh ra nước Đại Ngô, đã sớm cưỡi rồng bay đi."
Phạm Thanh Hòa nghe như rơi vào đám sương mù, ngẫm nghĩ xong hỏi:
"Ngươi học xong rồi?" "Đây là tâm đắc cảm ngộ, so với học thuyết thánh nhân lưu lại, nghiền ngẫm tất có thu hoạch, đọc hiểu có khả năng ngộ đạo, nhưng muốn trở thành thánh nhân vẫn phải dựa vào lĩnh ngộ của bản thân." Dạ Kinh Đường liếc nhìn vết cắt trên vách tường, thanh đao điểm ở vị trí sau vết cắt:
"Cảnh giới vừa rồi của ta ở chỗ này, bây giờ trong lòng có sở ngộ, học được cái mới, tiến về phía trước một chút, đại khái đến chỗ này -- kỹ pháp có thừa, ý cảnh không đủ, tìm kiếm bốn phương. Từ vết cắt xem, ta cách Tôn lão Kiếm Thánh đại khái còn kém một thước rưỡi, phía sau ta xem không hiểu, hẳn là cảnh giới sau khi phản phác quy chân, thông huyền nhập tiên, huyền diệu khó lường..."
. . .
Trong phòng yên tĩnh, Dạ Kinh Đường cầm Ly Long Đao trong tay, như tiên sinh dạy học chỉ vào vết tích trên tường, thao thao bất tuyệt các loại cảm ngộ. Phạm Thanh Hòa đứng tại chỗ, không thể nói giống nghe thiên thư mà là đang nghe thiên thư, hoàn toàn không rõ tại sao Dạ Kinh Đường nhìn ra được nhiều thứ từ vài chữ như gà bới vậy.
Thấy Dạ Kinh Đường nói đạo lý rõ ràng, cũng không phải là ở đây lừa gạt cô nương ngây thơ vô tri, Phạm Thanh Hòa vẫn hết sức chăm chú, cẩn thận quan sát cảm ngộ, nghiên cứu ra nhiều thứ từ những chữ như gà bới.
Dạ Kinh Đường giảng cho Phạm Thanh Hòa, kỳ thật bản thân cũng đang âm thầm lĩnh hội con đường của tiền nhân, thông hiểu đạo lý để bản thân sử dụng.
Hai người chuyên tâm nghiên cứu di tích của tiền nhân, rõ ràng có chút xuất thần, không biết qua bao lâu, tai Dạ Kinh Đường khẽ động, chợt nghe thấy một âm thanh từ đằng xa truyền đến:
"Chít chít!!"
"Trong sa mạc thế này, ta tìm cá cho ngươi ăn ở đâu? Người ta có ý tốt bắt một con bọ cạp cho ngươi ăn, ngươi còn tức giận.”
"Chít chít chít chít....”
Dạ Kinh Đường nghe được tiếng nói của Ngưng Nhi, lập tức bừng tỉnh, thầm nghĩ: sao lại quên mất nương tử...
Phạm Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn lên trên, dò hỏi:
"Bằng hữu của ngươi tới rồi à?"
Dạ Kinh Đường muốn giải thích với Ngưng nhi chuyện "Hồng hạnh xuất tường", thấy vậy suy ngẫm một chút rồi nói:
"Đúng vậy, ta đi trước xem tình hình một chút, cô chờ một lát."
"Đi đi."
-----
Bão cát đã ngừng, thời gian cũng lặng lẽ trôi từ sáng đến trưa. Sa mạc vạn dặm giống như hải dương vàng óng, thu vào trong tầm mắt tất cả đều là vết tích của gió, không có một chút tạp sắc.
Giữa cồn cát, Lạc Ngưng đội nón che nắng trên đầu, cầm trong tay một cây gậy, đi một đoạn lại đâm lên mặt đất, tìm kiếm công trình kiến trúc bị che giấu bên dưới.
Chim Chim xù lông, nhìn hình dáng đã biết không thích ứng được với thời tiết quỷ quái của sa mạc, núp dưới bóng Lạc Ngưng. Có thể là cảm thấy hạt cát làm bỏng móng vuốt, vừa dừng lại nó đã nhảy lên trên giày Lạc Ngưng ngồi xổm, muốn xong việc về nhà ăn cơm.
Lạc Ngưng chờ bão cát đi qua, để Chim Chim bay lên trời dò xét một vòng, không tìm được Dạ Kinh Đường, còn tưởng rằng Dạ Kinh Đường đã dẫn nữ nhân xinh đẹp kia rời khỏi sa mạc trước nên không tiếp tục tìm kiếm, đi cùng Tiết Bạch Cẩm lòng vòng trong phạm vi hơn mười dặm, thăm dò tung tích của kiến trúc.
Hai người tìm hơn nửa ngày, đã lục lọi rất nhiều căn phòng cổ, Tiết Bạch Cẩm phụ trách "đào mộ" đi tìm đồ, mà võ nghệ của nàng hơi kém, lỡ như cồn cát lún xuống, chắc chắn sẽ gây cản trở, vì thế vẫn luôn thăm dò trên mặt đất, tìm nơi có khả năng tồn tại kiến trúc, đánh dấu lại bên trên, để Bạch Cẩm đào hang xuống dưới.
Cứ như vậy tìm kiếm không biết bao lâu, tai Lạc Ngưng khẽ động, nghe được tiếng "sàn sạt" từ xa truyền đến. Quay đầu nhìn lại, cồn cát xa xa đang trôi xuống mấy hạt cát, rất nhanh đã hiện ra một cái lỗ thủng.
Sau đó một gương mặt tuấn mỹ quen thuộc đã xông ra từ trong lỗ thủng, nhìn thấy nàng cũng không lớn tiếng la lên mà dò xét trái phải, hình như đang tìm người, còn có chút chột dạ.