Chương 836. Cho Chim Chim Ăn Miếng Có Được Không?
"Chít chít?!"
Chim Chim nhìn thấy Dạ Kinh Đường, lập tức hưng phấn muốn lao qua, chim muốn ăn.
Lạc Ngưng thấy thế vội vàng bắt lấy Chim Chim, thậm chí bịt miệng Chim Chim lại, quay đầu nhìn một chút, lặng lẽ chạy đến sau một cồn cát, ngoắc tay về phía Dạ Kinh Đường. Dạ Kinh Đường phát hiện không có tung tích của Bình Thiên Giáo Chủ thì phi thân vọt lên lặng yên đi đến trước mặt Ngưng Nhi:
"Tiết nữ hiệp đâu?"
"Xuỵt!"
Lạc Ngưng trừng mắt với Dạ Kinh Đường, thấp giọng nói:
"Lời này để Bạch Cẩm nghe được, nàng ấy sẽ đánh huynh đấy. Đi ra ngoài, đừng gọi Bạch Cẩm là nữ hiệp, muốn gọi "Giáo chủ" hay đại hiệp đều được."
"Ta hiểu rồi."
Đã nhiều ngày Dạ Kinh Đường không gặp Ngưng Nhi, muốn đưa tay hất nón lên nhưng không tiện, lại bắt đầu dò xét trái phải.
"Đừng tìm, đang ở dưới đất, cách chỗ này gần nửa... sao?!"
Sắc mặt Lạc Ngưng lạnh lùng, đang muốn cảnh cáo tiểu tặc vài câu, nào nghĩ tới nàng vừa nói Bạch Cẩm không ở đây, tiểu tặc gan to bằng trời đã trực tiếp ôm lấy eo nàng, nón cũng bị vung lên, dán sát mặt nàng.
Lông mày Lạc Ngưng dựng ngược, trong lòng hồi hộp muốn chết, nhưng lâu như vậy không gặp Dạ Kinh Đường, Tam Nương chỉ sợ tương tư thành bệnh, còn nàng sao lại không như thế.
Sau khi hơi né ra chút, Lạc Ngưng ném Chim Chim ra ngoài canh gác, không tiếp tục kháng cự nữa. Đôi môi tương hợp.
Dạ Kinh Đường ôm eo Ngưng nhi, ngay cả hơi thở cũng nhiều hơn mấy phần nóng bỏng, mặc dù cực kỳ gắng sức kiềm chế, nhưng tay không nhịn được muốn ôm giai nhân nhập vào cơ thể mình. Ôm rất chặt, hận không thể ăn sạch.
Trước khi Lạc Ngưng gặp mặt hắn, không biết đã nghĩ ra bao nhiêu lời cảnh cáo, nhưng lần nữa bị ôm vào lòng, đầu óc bỗng dưng trống rỗng, sau khi ánh mắt khẽ động, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, mặc cho nam nhân tác oai tác quái. Vạn dặm cát vàng, một đôi nam nữ.
Gió nhẹ quét áo bào đen cùng thanh y, khung cảnh lúc này vô cùng tuyệt mỹ tráng lệ.
Chim Chim mở rộng cánh ra, ý tứ đại khái là -- có thôi đi không? Trước tiên cho Chim Chim miếng ăn được không.....
Ánh sáng của viên dạ minh châu rực rỡ chiếu sáng đại điện kim bích huy hoàng, phía trên là trường long màu vàng chiếu rọi trên mái vòm, phía trước là đài cơ Cửu giai, ở giữa đặt một cái long ỷ thật lớn.
Tiết Bạch Cẩm đeo mặt nạ, tay phải cầm chùy sắt, tay trái nâng dạ minh châu, chậm rãi bước lên bậc thang, quét qua trên dưới long ỷ thì thấy những đồ trang trí bằng vàng ban đầu đã được dỡ bỏ và có dấu hiệu hư hỏng nhiều chỗ, hình như từng có người đến trước.
Qua ghi chép lịch sử, Tiết Bạch Cẩm biết được một trận động đất lớn, các thành trì không còn khôi phục lại được, trực tiếp bị xóa sổ khỏi bản đồ, hoàng đế Đại Lương dời đô đến Tân Kinh cũng không còn. Nếu như chết trong trận động đất, ngọc tỷ và các vật khác hẳn là bị chôn vùi trong hoàng cung.
Kiến trúc nơi này không sụp đổ, ngàn năm qua cũng không biết có bao nhiêu người đi lạc vào đây, muốn tìm được mấy thứ này, cơ hội dĩ nhiên quá xa vời.
Sau khi Tiết Bạch Cẩm lướt qua vài lần, nâng tay áo phủi phủi, lấy gió quét sạch bụi bặm trên long ỷ cổ xưa, sau đó ngồi xuống, cảm thụ cảm giác ngồi trên ngai vàng của Thiên tử.
Tiết Bạch Cẩm kỳ thật không phải phản tặc mà là trung thần của Đại Yên triều, tổ phụ được sắc phong Trấn Nam Hầu, cố thủ Nam Tiêu Sơn, sau khi Đại Yên diệt quốc vẫn muốn vì Đại Yên khôi phục giang sơn, mà hiện giờ gánh nặng này tự nhiên rơi trên vai nàng.
Tiết Bạch Cẩm không phải hạng người trung thành đến mức ngu ngốc, Đại Yên đã chết 12 năm trước, cũng không có lý do để nàng tận trung, hiện giờ không phản cũng không hàng, đơn giản là không muốn khuất phục dưới trướng người khác.
Nếu sau này thiên hạ đại loạn, nàng không ngại kéo thiên quân vạn mã, trở thành đế vương nhân gian một lần. Nếu như thái bình thịnh vượng, vậy nàng chính là Nữ Đế giang hồ, không bị bất kỳ kẻ nào khống chế.
Đều là nữ nhân, nữ đế triều đình kia, dựa vào cái gì để Tiết Bạch Cẩm nàng cúi đầu xưng thần?
Tiết Bạch Cẩm thần du vạn dặm, đột nhiên tầm mắt hướng ra bên ngoài, đảo mắt nhìn bên cạnh đại điện, sau đó đứng dậy đi tới cạnh một cây cột lớn, ngồi xổm xuống đánh giá.
Phía dưới cây cột khổng lồ đặt cuốc và các công cụ khác, bởi vì sa mạc khô ráo và không có sâu bướm, bảo quản coi như hoàn hảo, bên cạnh còn đào ra được một ít châu ngọc và đồ dùng hàng ngày, chúng bọc cát hơn phân nửa nên hóa thành mảnh vụn không thấy rõ nguyên trạng, nhưng trong mảnh vụn có một tấm biển ngọc, chính diện khắc chữ "Tiêu".
Tiết Bạch Cẩm sửng sốt, quét sạch mạt vụn, cầm ngọc bài đen lên, có thể phân biệt rõ ràng là lệnh bài của Tiêu Sơn Bảo Giang Châu, nhìn kết cấu có thể đoán ra là đồ đệ ngoại môn của Tiêu Sơn Bảo, địa vị cũng không cao.
Nhìn thấy tấm lệnh bài này, ánh mắt Tiết Bạch Cẩm khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Bá chủ giang hồ hai triều Nam Bắc đổi mới rất nhanh, truyền thừa môn phái không dễ dàng đứt đoạn như vậy, phần lớn đều là bên ngươi hát xong đến lượt ta lên đài, môn phái truyền thừa mấy trăm ngàn năm giống như Ngọc Hư Sơn, Thiên Phật Tự cũng không phải không có, đơn giản là hai nhà Đạo và Phật không cách nào cùng tiếp tục cường thịnh mà thôi.