Chương 837. Bốp
Tiêu Sơn Bảo xuất hiện từ cuối triều Tề, khai sơn lập phái gần bốn trăm năm trước, lấy nghề rèn đúc để kiếm sống, xem như là tên tuổi lâu đời trên giang hồ, mới đầu cũng không lấy võ học dương danh.
Khi Đại Yên khai quốc, Tiêu Sơn Bảo xuất hiện một nhân vật lợi hại, được xưng là 'Tiêu Tổ', không chỉ võ thuật siêu phàm mà vũ khí do hắn rèn ra cũng mạnh mẽ chưa từng thấy. Cho đến ngày nay, nghề thủ công đúc vũ khí vẫn còn dùng kỹ thuật do Tiêu Tổ sáng tạo, vậy nên nghề thủ công do Tiêu Sơn Bảo thành hào môn đệ nhất giang hồ, sức ảnh hưởng không thua gì quan viên kinh thành hiện nay.
Từ sau khi Tiêu Tổ ra biển thăm tiên một đi không về, Tiêu Sơn Bảo dần xuống dốc, đến cuối năm Đại Yên đã hoàn toàn rớt khỏi vị trí thứ nhất.
Hiện giờ tuy rằng vẫn là bá chủ Giang Châu, nhưng dựa vào việc làm những công việc lặt vặt cho gia tộc thế phiệt mới ổn định được địa vị, không thể sánh ngang với bá chủ giang hồ nghiêm túc.
Tiết Bạch Cẩm phát hiện ra lệnh bài Tiêu Sơn Bảo trong đống di vật mấy trăm năm trước, trong lòng không khỏi sinh ra một liên tưởng: Tề Mạt Yến Sơ, một đệ tử ngoại môn của Tiêu Sơn Bảo, chạy đến Sa Châu làm nghề đào vàng, ngẫu nhiên phát hiện đô thành Thượng Cổ bị thất lạc.
Mang theo công cụ tới nơi này đào vàng, ngoài ý muốn tìm được bảo vật Đại Lương triều để lại, thần binh lợi khí, đúc khí yếu quyết, võ công bí tịch… sợ bị phát hiện cho nên vứt bỏ dụng cụ và vật phẩm hàng ngày trực tiếp rời đi.
Sau đó dựa vào những kỹ năng đã thất lạc, đệ tử ngoại môn này trở thành trưởng môn mới của Tiêu Sơn Bảo, sau đó trở thành Tiêu Tổ nổi danh, Tiết Bạch Cẩm suy nghĩ một chút, cảm thấy suy đoán này rất có khả năng.
Nếu như suy đoán là thật, vậy lão tổ tông Tiêu Sơn Bảo có thể tìm được nhiều bí bảo thất truyền như vậy, đồng thời cũng không phải không thể tìm được ngọc tỉ và Thiên Tử Kiếm.
Tìm được ngọc tỉ, Tiêu Sơn Bảo khẳng định không dám công khai bên ngoài, không chừng đã giấu ở trong kiếm các Tiêu Sơn Bảo. Nghĩ tới cái này, Tiết Bạch Cẩm vô cùng xúc động, đang cân nhắc xem nên tìm lý do gì đi bắt Tiêu Sơn Bảo giao ra vô số thần binh kiếm các, vành tai đột nhiên khẽ động, ngước mắt nhìn lên trên.
Người ở dưới đất, Tiết Bạch Cẩm cũng không nghe được động tĩnh gì, nhưng không có động tĩnh chính là động tĩnh lớn nhất - Ngưng Nhi liên tục chọc tới chọc lui trong cát cũng không có động tĩnh, thậm chí không nghe được người đang ở nơi nào!
Trong lòng Tiết Bạch Cẩm tối sầm lại, sợ con gà yếu ớt Ngưng Nhi xảy ra chuyện gì đó nên lập tức đứng dậy, lặng lẽ nhảy khỏi miệng hang, lại đáp xuống cồn cát.
Đảo mắt dò xét biển cát vô biên, không tìm thấy tung tích Lạc Ngưng, chỉ nhìn thấy một con chim trắng lông xù đứng phía trên một cồn cát, dang cánh lẩm bẩm cái gì đó.
Tiết Bạch Cẩm phát hiện không đúng, lặng yên phi hành không phát ra tiếng động, trong phút chốc liền vòng qua bên cạnh cồn cát, giương mắt nhìn lại…
?
Vù vù ~
Gió nhẹ thổi lên tà áo, đôi nam nữ lâu ngày không gặp, dưới bóng tối của cồn cát ôm chặt lấy nhau.
Lạc Ngưng vòng quanh cổ Dạ Kinh Đường, vừa mới ôm hôn chưa được một lát, phát hiện tiểu tặc trong ngực kích động rất mạnh, trong lòng hiểu rõ tiểu tặc mấy ngày nay nhất định là thủ thân như ngọc, rời khỏi nàng và Tam Nương cũng không có ai giúp điều trị.
Không đúng, ngày hôm qua nữ nhân kia rõ ràng ở trong phòng ngủ cả đêm, tiểu tặc còn có thể ngồi bình tĩnh hay không...
Bởi vì đáy lòng thật sự quá nhớ nhung, hai người hạ miệng hôn xuống, đều có chút quên mất xung quanh.
Dạ Kinh Đường và Phạm cô nương ở cùng nhau còn có thể duy trì phong thái quân tử, mà ôm lấy Ngưng Nhi đã hoàn toàn mất kiểm soát bàn tay của mình, bất tri bất giác di chuyển đến trước người, cầm lấy dưa hấu nhỏ.
Nhưng hắn còn chưa bóp hai cái, tai khẽ động phát hiện cái gì không đúng, chưa kịp đẩy Ngưng Nhi quấn lấy hắn ra đã nghe thấy một tiếng hét lớn như sấm sét:
"Lạc Ngưng!”
Có lẽ kích thích quá lớn, thậm chí tiếng mắng còn quên che đậy, trực tiếp uy nghiêm hét ra âm thanh vang trời!
Lạc Ngưng đang tràn đầy cảm xúc tự dưng bị giọng nói này làm cho giật mình, lập tức nhớ ra mình đang ở đâu!
Nàng như bị điện giật buông tay ra, lui về sau nửa bước, đang nghĩ đến một câu: "Bạch Cẩm, ngươi nghe ta giải thích", nhưng lập tức lại cảm thấy chuyện này không có gì để giải thích.
Dưới khát khao sống sót và xấu hổ mãnh liệt, Lạc Ngưng phản ứng cực nhanh, bày ra bộ dáng nữ hiệp bị làm nhục, khó tin nhìn Dạ Kinh Đường:
"Dạ Kinh Đường, sao ngươi có thể như vậy?”
Dạ Kinh Đường đảo mắt nhìn thấy Bình Thiên Giáo Chủ đeo mặt nạ, mang theo chùy sắt đằng đằng sát khí đi tới, không khỏi có chút mơ mơ, vội vàng giơ tay lên nói:
"Nữ hiệp từ đã, ta…Này?”
Dạ Kinh Đường còn chưa nói hết lời, đã phát hiện Bình Thiên Giáo Chủ đi tới trước mặt, dùng chùy làm thước kẻ phát vào mông Ngưng Nhi.
Bốp ~