Chương 839. Phúc Tướng Của Bản Vương
Tuy rằng Lạc Ngưng tức giận đùng đùng, nhưng trong lòng vẫn coi Bạch Cẩm là tỷ muội ruột thịt, lúc này nếu đi theo tiểu tặc, tình bạn giữa hai người sau này sẽ xuất hiện một lỗ hổng lớn, thậm chí có thể kết thúc tại đây.
Vì thế Lạc Ngưng do dự một lát, vẫn đi ra ngoài:
“Ta đã nói sẽ cùng ngươi đi tìm, làm sao có thể thất hứa? Nhưng xe ngựa để ở Hoàng Minh Sơn, nơi này cũng không có tiếp tế, tìm tiếp sẽ khát chết, bằng không trở về Hoàng Minh Sơn trước..."
Dạ Kinh Đường mới gặp mặt, chắc chắn không chịu chia tay, hắn suy nghĩ một chút, chỉ về cồn cát phía xa:
“Phía dưới có đài quan sát, tầng một còn có di tích của tiền bối, trình độ võ học xuất thần nhập hóa, Tiết giáo chủ có thể nhìn một cái, có lẽ sẽ thu hoạch được thứ gì đó. Ta đưa Ngưng Nhi đi trước, cô nhớ nhanh chóng đuổi theo.”
Tiết Bạch Cẩm cảm giác tiểu tử này đang muốn lừa nàng đi để hắn có thể ở một mình với phu nhân nàng.
Tuy nhiên, từ nhỏ nàng đã đam mê võ thuật, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói gì, xoay người đi về phía cồn cát.
Phạm Thanh Hòa âm thầm quan sát dưới cồn cát, thấy thế sợ tới mức vội vàng nhảy ra, lộ ra bộ dáng cười khanh khách nhường đường, sau đó chạy theo Dạ Kinh Đường.
"Hứ…”
Một con chim cắt bay ngang qua Thiên Sơn, lượn vòng qua một khe núi.
Không lâu sau, vài tên võ nhân trèo đèo lội suối, vượt núi băng rừng đi tới khe núi, Đỗ Đàm Thanh đi phía trước, từ xa đã trông thấy Tả Hiền Vương tháo giáp, cả người đầy máu, tóc bạc xõa tung trên lưng, một mình ngồi bên dòng suối rửa vết máu trên cánh tay.
“Vương gia!”
Đỗ Đàm Thanh và vài tên thuộc hạ thấy thế, sắc mặt tái nhợt vội vàng chạy đến trước mặt, quỳ rạp xuống đất:
"Ty chức cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần..."
Tả Hiền Vương bị thương nặng, khí sắc tương đối yếu, bất quá vẫn duy trì khí thế vương giả như cũ, không quay đầu lại, chỉ bình thản nói:
"Đứng ở trước mặt các ngươi cũng đuổi không kịp, còn cứu giá, đừng dát vàng lên mặt mình.”
"Vâng, ti chức vô năng..."
Tả Hiền Vương quay đầu, khẽ nghiêng người, cắt ngang lời xin lỗi của mấy ngườinày:
"Đi gọi Tịch Thiên Thương tới đây, nói bên này có người đao nhanh hơn hắn, mời hắn tới trợ giúp giải quyết, giá cả cứ nói hắn muốn bao nhiêu cũng được.”
Đỗ Đàm Thanh nghe đến cái tên này, ngược lại có chút chần chừ - Tịch Thiên Thương là trang chủ Long Hà Sơn Trang, biệt hiệu 'Đao Thánh', nhưng lại không phải là một trong tứ thánh, chỉ có tôn xưng của đại tông sư, được công nhận là đao khách mạnh nhất giang hồ Bắc Lương, địa vị ngang hàng với đao khôi Nam triều.
Đỗ Đàm Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vương gia còn bại trong tay Dạ Kinh Đường, để Tịch Thiên Thương đến..."
"Bản vương chịu thiệt bởi vì lấy một chọi bốn, bị Bình Thiên Giáo Chủ đánh lén, cũng không phải chịu thiệt dưới tay Dạ Kinh Đường. Nếu ngay cả Dạ Kinh Đường mà Tịch Thiên Thương cũng đánh không lại, vậy bản vương đập luôn cái biển hiệu này của hắn sớm thôi, chút bản lĩnh cũng không có, sao xứng có danh hào giống bản vương..."
"Vâng, ti chức lập tức đi liên lạc."
"Còn nữa. Đông Minh bộ muốn phản bội bản vương, để Tư Mã Việt lấy lý do "tư thông Nam Triều cố ý khơi mào chiến loạn", liên hợp các bộ tộc chèn ép Đông Minh bộ, phế bỏ đại vương của Đông Minh bộ cho bản vương, đổi thành một tên chủ biết nghe lời. Nếu không phải hai triều đại vừa mới thông thương, Tây Cương không thể nổi lên chiến loạn, bản vương nhất định phát binh san bằng Đông Minh Sơn một lần!”
"Vâng..."
Tả Hiền Vương vội vàng xông ra giết hắn, nhưng hắn ta suýt chút nữa bị đánh chết, hiển nhiên có chút tức giận, ra lệnh một lúc lâu sau mới đứng dậy ra khỏi núi, khi đi ngang qua mấy người tùy tùng, thấy Tào A Ninh khom người đứng yên, suy nghĩ một chút lại nói:
“Tào công lớn hơn bản vương mười tuổi, ánh mắt quả thực tinh tường hơn. Nếu như lúc đầu ta nghe lời thuyết phục của ngươi, phóng rộng tầm mắt, bản vương sao lại ra nông nỗi này.”
Tào A Ninh thấy Tả Hiền Vương ngã xuống, đã không còn gì để nói đối với Dạ Đại Diêm Vương, thấy vậy đáp: “Người hiền trí trăm mối lo sẽ mắc sai lầm một lần, kẻ ngu ngốc trăm mối lo sẽ luôn được lợi một lần. Ti chức cũng chỉ xuất phát từ tính cẩn trọng mới nhắc nhở một câu, có thể nói sư phụ dạy tốt..."
Tả Hiền Vương gật gật đầu:
"Ngươi là phúc tướng của bản vương, từ nay trở đi, khi có khúc mắc trong lòng, ngươi có thể thoải mái nói chuyện mà không cần nhìn trước nhìn sau. Thà khuyên một trăm lần chỉ đúng một lần còn hơn bọn họ, chỉ biết râu ria nịnh bợ, biết rõ có nguy hiểm cũng sợ bản vương tức giận không dám mở lời.”
Phúc tướng?
Đối mặt với danh hiệu này, Tào A Ninh quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, chủ yếu là cảm thấy mình thật đức độ và có năng lực.
Nhưng mà ngoài miệng vẫn cảm kích: "Tạ điện hạ chiếu cố..."
…
Chớp mắt đã vào ban đêm, giữa các bồn địa gần Đóa Lan Cốc.
Tàn tích sau trận đại chiến vẫn còn, nhưng trong bồn địa đã không có dấu vết của con người, chỉ để lại những xác chết và vài con ngựa không chủ.
Dạ Kinh Đường tìm được đại hắc mã đang lang thang trong núi, cùng hai cô nương trở về thôn xóm giữa bồn địa, tìm kiếm trái phải lại không thấy tung tích của Tưởng Trác Hổ, liền trực tiếp đi tới tiểu viện nơi hắn ở.