Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 840 - Chương 840 - Huynh Nhẹ Chút

Chương 840 - Huynh Nhẹ Chút
Chương 840 - Huynh Nhẹ Chút

Chương 840. Huynh Nhẹ Chút

Lạc Ngưng suốt ngày chạy quanh sa mạc mà không uống nước, nói không mệt là nói dối, sau khi vào tiểu viện, nàng lập tức cầm ấm trà trong nhà lên, rót ba ly nước rồi đưa một chén cho Dạ Kinh Đường buông binh khí bên cạnh xuống, vẻ mặt của nàng làm như 'Ta và hắn không thân lắm'.

Sở dĩ như thế là bởi vì Phạm Thanh Hòa cũng ở bên cạnh.

Phạm Thanh Hòa bước ra từ cồn cát, sau đó nhìn thấy nữ hiệp thanh y quốc sắc thiên hương này trốn sau lưng Dạ Kinh Đường, tự tin đối đầu với tướng công.

Tuy rằng chỉ là mấy câu ngắn ngủi nhưng Phạm Thanh Hòa lại tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu đau khổ biết bao nhiêu, trên đường ánh mắt nhìn Lạc Ngưng và Dạ Kinh Đường đều kỳ quái.

Tướng công người ta đều cam tâm tình nguyện làm khổ chủ không so đo, nàng tự nhiên không tiện nói thêm gì nữa.

Ba người đuổi theo hắn vào trong sa mạc, vì Tả Hiền vương trốn thoát rất nhanh, chẳng mất nhiều thời gian, khi bọn họ quay trở lại thì không thể liều mạng chạy theo, khi bọn hắn trở về thôn thì trời đã tối hẳn.

Tiết Bạch Cẩm đi dưới lòng đất nghiên cứu tàn tích kia, Dạ Kinh Đường nói là đi trước chờ nàng đuổi kịp.

Nhưng trên thực tế Dạ Kinh Đường rất rõ ràng về bối cảnh mà tàn tích đó tượng trưng, nếu không phải Ngưng Nhi tới, phỏng chừng hắn phải mất ăn mất ngủ nghiên cứu vài ngày, Bình Thiên Giáo Chủ cách núi chỉ có một mình, nhất định sẽ coi như trân bảo mà xem lâu hơn.

Dạ Kinh Đường uống vài ngụm nước, thấy Phạm Thanh Hòa mệt mỏi trực tiếp ngồi xuống ghế, mở miệng nói:

"Ta đi nấu gì ăn đây. Phạm cô nương bị thương, về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa ta đem vào cho cô.”

Lạc Ngưng buông ly nước xuống, bởi vì thời gian dài không nói lời nào, cảm thấy hơi xấu hổ, nghe vậy mở miệng hỏi:

"Phạm cô nương và Kinh Đường là…"

Phạm Thanh Hòa vừa đứng dậy, nghe câu hỏi tự nhiên hiểu được ý tứ, vội vàng giải thích:

"Hắn là nhi tử của Thiên Lang Vương, Thiên Lang Vương phi là người của Đông Minh bộ ta, theo bối phận xem như tộc nhân của ta!"

?

Lạc Ngưng sửng sốt, đảo mắt nhìn tiểu tặc đạo mạo bên cạnh:

"Nàng ta là a di của huynh sao?”

Phạm Thanh Hòa vội vàng xua tay:

"Không phải không phải, tỷ ỷ cùng tộc, không phải tỷ tỷ ruột thịt.”

“Ta chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi, cũng chưa từng gặp mặt Vương phi lần nào.”

Dạ Kinh Đường thật sự không có chút cảm giác nào thuộc về Vương đình Tây Bắc chứ đừng nói đến bất kỳ người thân nào, nhìn thấy bộ dạng 'Huynh dám ra tay với cả a di của huynh' của Ngưng Nhi, bất đắc dĩ nói:

"Lần này ta đi theo Phạm cô nương tìm thuốc giải độc cho Thái Hậu, muội đừng suy nghĩ lung tung.”

Lạc Ngưng cũng không phải suy nghĩ lung tung, mà là Dạ Kinh Đường thực sự rất được các cô nương yêu thích, da mặt còn dày, cô nam quả nữ đi cùng một chỗ, nếu không phát sinh cái gì, thật sự có chút khó tin, hôm nay nàng tận mắt nhìn thấy Dạ Kinh Đường ôm người ta đi…

Ngày hôm qua còn ngủ chung một phòng...

Lạc Ngưng trái lại không phải tranh giành tình cảm, chỉ cảm thấy Phạm Thanh Hòa không giống bằng hữu cũng chẳng giống tình nhân, nên ở cùng nhau rất khó xử.

Phạm Thanh Hòa rất thông minh, đại khái đoán được hai người này muốn làm chút việc riêng nên cũng không nói nhiều, đứng dậy trở về căn phòng trong tiểu viện, bắt đầu nghỉ ngơi.

Dạ Kinh Đường đi tắm trước, rửa sạch gió bụi trên người, tìm được chút điểm tâm và hoa quả trong nhà bếp của Tưởng Trát Hổ, đem một ít đến phòng cho Phạm Thanh Hòa, lại để chim Chim nằm sấp trên nóc nhà canh gác, trở về phòng nghỉ ngơi.

Phòng chính là căn phòng hôm qua ở, bên trong sáng đèn, trang trí không có gì thay đổi.

Dạ Kinh Đường cầm thức ăn tiến vào phòng đã thấy Ngưng Nhi ngồi trước bàn, trong tay cầm một tờ giấy dò xét.

Hắn đi tới trước mặt liếc nhìn, có thể thấy được tờ giấy do Tưởng Trát Hổ lưu lại, ý viết đại khái là - Sợ Tả Hiền Vương phái người thanh trừng Đóa Lan Cốc nên đã đưa gia đình mình đến Hồng Sơn, bảo hắn mang theo bệnh nhân trực tiếp đến Hồng Sơn tìm hắn.

Dạ Kinh Đường hiểu rõ điều này, dù sao đây cũng là lãnh thổ của Bắc Lương, hành tung đã bị phát hiện, còn đánh Tả Hiền Vương trọng thương, hơn chục thành viên trong gia đình ở lại đây quá nguy hiểm, chuyển đến quan nội tránh đầu sóng ngọn gió cũng là hành động bất đắc dĩ.

Dạ Kinh Đường đặt điểm tâm và trái cây xuống, nghiêng người hôn lên mặt Ngưng Nhi: “Chúng ta ăn chút gì đi.”

Lạc Ngưng buông giấy xuống, không vui nói:

"Đều do huynh, huynh không thể nói chuyện bình thường được hay sao? Nhất định phải hôn ngay lập tức, bây giờ muội làm sao giải thích với Bạch Cẩm đây?”

Dạ Kinh Đường ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm Ngưng Nhi lạnh lùng vào lòng đặt lên đùi hắn, nhẹ giọng nói: “Không phải ta đã giải thích hết rồi sao? Ta là tử trung của Bình Thiên Giáo, việc này không truyền ra ngoài là được, muội đã đến tuổi thành thân, tìm được ý trung nhân cũng là chuyện đương nhiên, Bình Thiên Giáo Chủ rất hiểu chuyện, sẽ không thật sự trách muội hồng hạnh vượt tường nàng ấy..”

"Ai hồng hạnh vượt tường? Trước kia là huynh cưỡng ép muội..."

Lạc Ngưng nghiêm túc nhắc nhở hai câu, cảm thấy lời nói này của mình rất thiếu tự tin nên không nói nữa, cầm trái lê xanh lên, cắn một miếng nhỏ rồi im lặng ăn.

Xoạt xoạt…

Kết quả nàng mới ăn chưa được hai miếng, phát hiện bị ôm xoay người, biến thành mặt đối mặt cưỡi trên đùi Dạ Kinh Đường, váy cũng bị vén lên một chút.

"Huynh..."

Lạc Ngưng hơi ngửa ra sau, tựa vào bàn, ánh mắt có chút tức giận:

"Huynh làm cái gì vậy? Phạm cô nương ở gần đó, đợi lát nữa Bạch Cẩm trở về phải làm sao bây giờ? ”

"Cẩn thận một chút là được, ngoan."

Dạ Kinh Đường cầm tay Ngưng Nhi gặm một ngụm lê xanh, sau đó khẽ nhéo cằm của nàng:

"Ừ hửm?”

Lạc Ngưng né tránh mấy lần cũng không thành công, dưới váy vẫn lạnh lẽo, bất đắc dĩ chỉ có thể nói:

"Vết thương của huynh mới khỏi, đã lâu không điều trị, muội giúp huynh điều trị một chút, không phải tìm được cơ hội lại cùng huynh làm cái gì đó... Đợi lát nữa Bạch Cẩm trở về bắt gặp, huynh phải giải thích rõ ràng với nàng ấy.”

"Ừm."

Dạ Kinh Đường gật đầu như Chim Chim, tiến lên phía trước một chút.

Lạc Ngưng mím môi, cuối cùng vẫn khẽ mở môi đỏ, tiến lên cắn lê xanh đưa tới, tay cũng choàng lên cổ Dạ Kinh Đường.

Một lát sau…

"Huynh sờ cái gì?"

"Dục Hỏa Đồ thật đúng là lợi hại, mao mao đều có thể…A a, đừng bóp muội.”

"Huynh mau lên! Bằng không Bạch Cẩm nửa đường trở về, người khó chịu là huynh đấy.”

Dạ Kinh Đường cảm thấy Ngưng Nhi nói có lý, lập tức ôm Ngưng Nhi nằm trên bàn, sau đó theo bắp chân một đường hôn lên.

Lạc Ngưng đã lâu không thấy Dạ Kinh Đường, sắc mặt lại đỏ đến dọa người, khẽ cắn môi dưới muốn dùng mũi chân đẩy Dạ Kinh Đường ra, nhưng mu bàn chân hơi cong lên chung quy vẫn không nhúc nhích, cuối cùng vẫn nghiêng đầu nhắm mắt lại, làm ra bộ dáng phản kháng không được, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Một lát sau...

"Ngưng Nhi, Dục Hỏa Đồ này có phải cái gì cũng có thể khôi phục hay không?"

"Hả? Có vẻ như vậy, có chuyện gì vậy?”

"Vậy cái đó..."

“? Làm sao muội biết được!”

"Vậy ta thử xem."

"Này! Huynh... Huynh nhẹ chút…"

Bình Luận (0)
Comment