Chương 841: Gây áp lực!
Nửa đêm canh ba, trong thôn không có ánh đèn.
Tiết Bạch Cẩm trở về từ sa mạc, nhẹ nhàng đáp xuống cổng thôn, dưới tấm mạng che mặt khẽ nhíu mày, có vẻ lo lắng.
Sau khi tìm kiếm khắp thôn, Tiết Bạch Cẩm đi về phía sân chéo đối diện với cổng thôn, trước khi ra khỏi hàng rào, tai nàng hơi giật giật, nghe thấy âm thanh từ trong nhà truyền ra: “Tư…”
"Hô~~"
?
Tiết Bạch Cẩm hoàn hồn trong phút chốc, ánh mắt hỗn loạn, sau khi lắc cây chùy trong tay, cuối cùng không có rống một tiếng hù dọa Ngưng Nhi mà đi đến bên cửa sổ không một tiếng động, nhìn qua khe cửa sổ.
Trong phòng, Dạ Kinh Đường ngồi trước bàn, có thể là vì tiện che dấu vết, cũng không có cởi xiêm y, trong ngực ôm Ngưng Nhi.
Lạc Ngưng mặt đối mặt ngồi trên người, lấy tay ôm cổ, sắc mặt đỏ lên, vạt áo rõ ràng sắp rớt ra nhưng vẫn cắn chặt môi dưới, vẻ mặt bất đắc dĩ, xem ra là bị ép buộc, nhưng rõ ràng đang loạn động thân mình...
Tiết Bạch Cẩm nhanh chóng quay đầu đi, cảm thấy Ngưng Nhi từng thanh thuần lãnh ngạo, tính tình thay đổi đã không thể quay lại được.
Trời muốn mưa, nương tử muốn lập gia thất, ngăn không được thì đành phải tùy nàng thôi.
Tiết Bạch Cẩm âm thầm cảm thán một câu như thế, xoay người đi vào thôn, kết quả phát hiện trong căn phòng cách đó không xa, nữ nhân mặc y phục dị vực kia buổi tối không ngủ, ở trước cửa sổ dựng thẳng lỗ tai nghe lén.
Tiết Bạch Cẩm thầm lắc đầu, không có phản ứng với những si nam oán nữ trầm mê dục niệm thế tục này nữa, một mình đi trên nóc một tòa nhà, bắt lấy Chim Chim đang nghiêm túc canh gác nhưng không hề phát hiện ra nàng.
"Chít?"
Chim Chim không kịp đề phòng bị bịt miệng, cả kinh kêu ùng ục một tiếng, suýt chút nữa xù lông, quay đầu phát hiện là giáo chủ Bình Thiên Giáo, rõ ràng có chút sợ hãi.
Tiết Bạch Cẩm ngồi xuống nóc nhà, để chùy bên cạnh, quan sát Chim Chim xong, vây bắt rồi đè bẹp nó, thấy Ngưng Nhi đã ngừng cử động, vẫn đang ôm nhau, mới kéo tấm mạng che mặt sang một bên đầu, ngắt chiếc lá trên ngọn cây, đưa lên môi thổi bài hát Giang Châu mà Ngưng Nhi đã dạy năm đó:
"Ô ô..."
Tiếng véo von thủ thỉ trong phòng ngừng lại, sau đó truyền đến âm thanh kinh hoảng thất thố của Ngưng Nhi:
"Bạch Cẩm đã trở lại, huynh mau ra ngoài đi!"
"A, đừng hoảng..."
"Mau mau mau..."
Một lát sau, cửa phòng mở ra.
Dạ Kinh Đường ăn mặc chỉnh tề và đầy chính trực, nhàn nhã bước ra khỏi nhà, trông như vừa bàn chuyện quốc gia đại sự với Ngưng Nhi xong.
Tuy Tiết Bạch Cẩm là thân nữ nhi, nhưng nhìn thấy nam nhân ra khỏi phòng phu nhân của mình vẫn cảm thấy kỳ lạ, giơ tay che mặt nạ lại, sau đó khàn giọng nói:
"Dạ Kinh Đường, ngươi lại đây.”
Nửa đêm triền miên, Dạ Kinh Đường dưới sự điều trị dịu dàng như nước của Ngưng Nhi, thân thể bôn ba lâu dài xem như hoàn toàn thả lỏng.
Về chuyện Dục Hỏa Đồ, hai người mới vừa rồi thật đúng là nghiên cứu một chút, kết quả phát hiện Dục Hỏa Đồ quả thật có thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng quá trình có giới hạn - Dục Hỏa Đồ tiêu hao rất lớn, bình thường cũng không dùng được, bởi vậy cần chủ động vận công, vả lại có phân biệt nặng nhẹ.
Nói đơn giản một chút chính là có thể tụ khí một chút, trước hết tập trung khôi phục một vết thương trí mạng nào đó để tiết kiệm tiêu hao công lực, những vết thương nhẹ khác tạm thời xem nhẹ.
Chỉ cần không chủ động khôi phục một vài nơi không quan trọng, sẽ không xuất hiện loại tình huống quấy rầy Ngưng Nhi này.
Lúc này bị Bình Thiên Giáo Chủ tìm tới cửa, trong lòng Dạ Kinh Đường khó tránh khỏi có chút xấu hổ, sau khi xác định trên người không có gì khác thường, mới phi thân nhảy lên đáp trên nóc nhà:
"Giáo chủ cảm thấy vết tích kia như thế nào?”
"Có thể là do lão tổ tông Tiêu Sơn Bảo lưu lại, ý cảnh sâu xa huyền diệu khó thăm dò."
Cho dù Dạ Kinh Đường không hoàn toàn hiểu cũng không kỳ quái như nàng, dù sao hắn cảm giác được trình độ của dấu tích đó chạm tới trần nhà, Bình Thiên Giáo Chủ vẫn còn cách đỉnh cao của nhân gian nửa bậc, không nhìn thấu cũng là hợp tình hợp lý.
Dạ Kinh Đường duy trì một chút khoảng cách, ngồi xuống nóc nhà, Chim Chim bị bắt cóc vội vàng chạy tới trốn ở phía sau, còn hung dữ với Bình Thiên Giáo Chủ.
"Giáo chủ muốn tiếp tục săn tìm kho báu ở đây?"
Tiết Bạch Cẩm gật đầu: "Đi tìm Thiên Tử Kiếm và ngọc tỉ, Ngưng Nhi đi theo ta, ngươi cũng đừng đi theo.”
“Đâu…Ta đâu có ý định đi theo, có chút việc phải đi làm, cần lập tức trở về Lang Hiên Thành…”
Sau khi hai người nói chuyện được dăm ba câu, Tiết Bạch Cẩm cảm thấy mình quá nghiêm túc, mặc dù chuyện hộ pháp vụng trộm với giáo chủ phu nhân không hề nhỏ, nhưng Dạ Kinh Đường chung quy vẫn là một viên tướng đắc lực, quan hệ quá cứng nhắc không có lợi cho sự phát triển sau này.
Vì lẽ đó, sau khi Tiết Bạch Cẩm nói mấy câu, quay đầu lại nói:
"Từ khi ngươi vào giáo tới nay làm không ít việc, Bình Thiên Giáo thưởng phạt phân minh, sẽ không bắt ngươi làm không công. Địa vị tiền bạc ngươi không cần ta cho, có thể cho ngươi chỉ có chỉ điểm. Ngươi tinh thông võ học ngoại môn, trọng kỹ pháp chiêu thức, trình độ có thừa nhưng nội kình không đủ, gặp phải đối thủ da dày thịt dày sẽ cố hết sức, đây là nhược điểm của ngươi, cần phải cải thiện.”