Chương 844. Các Bộ Tộc Tản Đi
Đông Minh bộ đóng quân rất lớn, có gần ngàn tộc nhân theo đến, phần lớn đều đi ra ngoài để bàn chuyện làm ăn, lúc này lại có hơn ba trăm tộc nhân cầm kiếm và vũ khí đứng bên ngoài doanh trại, sắc mặt của bọn họ trông không ổn lắm.
Ngoài cửa lớn nơi treo huy hiệu của Đông Minh bộ có ba đợt người ăn mặc không giống nhau đứng cùng một chỗ, ước chừng hơn bốn mươi người, trong đó có ba trưởng lão dẫn đầu, đang tức giận nói:
"Các ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không? Đại nhân vật của Bạch Kiêu Doanh bị Đông Minh bộ ngươi mời tới bao vây, chết vài người. Đông Minh bộ ngươi tư thông Nam Triều ám sát quan lớn Bắc Lương, dựa vào cái gì mà lôi kéo chúng ta cùng gánh chịu tai họa? Nếu hôm nay các ngươi không để Đông Minh đại vương ra ngoài giải thích, ta sẽ liên thủ đưa các ngươi đến Bình Di Thành…"
"Đây là chuyện riêng của Đông Minh bộ ta, cho dù là thật hay giả, trong lòng Chúc Tông đều có chừng mực, nào đến phiên các ngươi khoa tay múa chân? Các ngươi nhát như chuột, sợ đám người mãng tử Bắc Lương, cả ngày dập đầu nhận tổ, Đông Minh bộ ta cũng không sợ!,,,”
"Tên khốn này..."
Thấy hai nhóm sắp ra tay, Khương Lão Cửu vội vàng tiến lên, kéo lùi các tộc lão đang tranh chấp với các tộc nhân, ôn hòa nói: "Ôi chao, sao mấy vị lão bá phụ này lại ra ngoài? Chuyện gì vậy? Trời sập cũng có biện pháp đối phó, cãi vã với người của mình thì có ích gì?”
Khương Lão Cửu xem như lễ bộ thượng thư của Đông Minh bộ, phụ trách phương diện ngoại giao, quan hệ với các bộ đều không tệ.
Thấy một người có thể giảng hòa được, cơn giận của mọi người trong các bộ cũng dịu đi một chút, trưởng lão của Câu Trần bộ trầm giọng nói:
"Bắc Lương đánh thuế nặng nề, các bộ đều không có cơm ăn, ai không muốn tạo phản? Chuyện này cũng phải xem thời cơ, Đông Minh bộ ngươi không nói hai lời, tư thông Nam Triều giết người của Tả Hiền Vương, nếu Tả Hiền Vương phái binh đánh tới, các ngươi bảo ai đi ngăn cản? Hiện tại các ngươi không cho một lời giải thích thỏa đáng, đến lúc đó đại quân áp cảnh, các ngươi đừng trách các bộ thờ ơ lạnh nhạt…”
Khương Lão Cửu cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng sắc mặt vẫn làm ra bộ dạng tính toán khó lường, mỉm cười nói:
"Lời này của ngươi…Yên tâm, hai triều vừa mới thông thương, chỉ riêng Lang Hiên Thành đều tới không dưới một vạn người Nam Triều, lúc này Tả Hiền Vương phát binh đại loạn thiên hạ, chẳng phải là đánh vào mặt Lương Đế sao?”
"Ta sẽ truyền tin kêu Chúc Tông trở về. Nếu xác thực có việc này, Đông Minh bộ ta nhất định sẽ giải quyết. Chúng ta đuối lý sẽ thành thật cúi đầu nhận sai, chúng ta chiếm lý cũng phải làm phiền các vị tộc lão nói giúp một câu. Các bộ đều là người một nhà, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, tiếng gió chưa định, há có thể loạn trận cước nhà mình trước…”
Khương Lão Cửu nói chuyện ôn hòa có lý, địa vị của hắn cũng không thấp, trưởng lão các tộc tụ tập ở cửa giãi bày tâm tư cũng không còn hung hãn nữa, lão nhân Câu Trần bộ nói:
"Nghe nói Tả Hiền Vương tức giận, việc này chắc chắn không nhỏ. Nếu thật sự giết người của Bạch Kiêu Doanh, các ngươi thẳng thắn giao hung thủ ra bồi thường trọng kim, chúng ta lại nói giúp một câu tốt, không chừng việc này có thể cho qua được, bằng không hậu quả Đông Minh bộ ngươi không gánh nổi!”
"Ta hiểu rồi, trước tiên mọi người trở về nghỉ ngơi đi. Chờ Chúc Tông trở về, ta nhất định sẽ cho các ngươi đáp án sớm nhất có thể."
Chẳng bao lâu, trưởng lão các bộ tộc vây xung quanh nơi đóng quân lần lượt tản đi, tộc nhân Đông Minh bộ đứng ra thương lượng với đám người Khương Lão Cửu.
Chỉ cần nghe những lời đó, Đông Phương Ly Nhân cũng biết nhất định là Dạ Kinh Đường đã xảy ra xung đột với người của Tả Hiền Vương bên ngoài.
Bởi vì không biết nội tình, không phân tích được kế hoạch nên nàng đành dẫn Thái Hậu vào nơi đóng quân trước.
Chạng vạng ngày hôm sau, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Hai con ngựa phi nhanh qua dòng sông cổ khô cạn và phi nước đại vào thành cổ ở cuối sa mạc.
Dạ Kinh Đường treo thương bên hông, đội một cái nón tre, Chim Chim ngồi xổm trên gót chân. Phạm Thanh Hòa thì đi bên cạnh, lúc này ánh mắt có chút cổ quái, thỉnh thoảng liếc nhìn Dạ Kinh Đường một cái.
Đêm qua sau khi gặp lại Ngưng Nhi, Dạ Kinh Đường hạnh phúc tới nỗi không nói được mấy câu, Bình Thiên Giáo Chủ lập tức xuất hiện, bắt đầu dạy hắn công phu.
Bình Thiên Giáo Chủ vô địch chân sơn, trình độ võ học chưa nói nhưng triết lý dạy dỗ khá truyền thống, tôn trọng nguyên tắc "đánh mạnh ra cao đồ", có thể đánh thì tuyệt đối không dùng miệng nói.
Hơn nữa còn có chuyện "hận đoạt vợ" trước, kinh nghiệm tối qua chỉ có thể nói là không thể hình dung nổi.
Tuy rằng bị đánh một đêm cũng không chạm được bàn tay nhỏ bé, nhưng công phu đúng là học được ít nhiều.
Đợi đến hừng đông, hắn muốn trở về Lang Hiên Thành, Bình Thiên Giáo Chủ thì đi sa mạc tìm bảo vật, mỗi người một ngả, Ngưng Nhi sợ thân hữu thất vọng nên chỉ có thể lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với hắn.