Chương 846. Thân Thể Thái Hậu Ổn Hơn
"Cái gì mọi rợ Lương Châu? Kinh Đường cũng là người Lương Châu!”
"Ai, nói bậy rồi, là ta lỡ lời. Nhưng nói thật, thiếu chủ của chúng ta quả thực là một chiến binh đến từ Lương Châu, đi tới đâu đánh đến đó, không giết mấy người giống như chưa từng tới, người Lương Châu bình thường thật sự không trâu bò như vậy!”
"Lời này của Tống nhị ca, cũng có ý..."
Dạ Kinh Đường chậm rãi đi ra ngoài đại trướng, thấy Chim Chim ngồi xổm ở góc cửa lều trại, thò đầu âm thầm quan sát, rõ ràng bên trong có rất nhiều người xa lạ, cho nên muốn đi vào xin ăn cũng không dễ dàng.
Nghe được giọng nói lớn của Tống thúc, biểu cảm của Dạ Kinh Đường khó tránh khỏi có chút bất đắc dĩ, đi vào cửa lều trại nhìn lướt qua.
Trong lều trại bày mấy cái bàn nhỏ, mấy vị đường chủ Hồng Hoa lâu ngồi sau án, trước mặt đặt sách nhỏ, trên đó ghi lại quá trình hôm nay đến các nhà bái phỏng.
Tam Nương mặc hắc y, trên đầu cài trâm đính hạt, ra ngoài thay đổi khí chất dịu dàng thành thạo thường ngày, tuy rằng viên châu ngọc trên đầu giá không cao, nhưng tư thái thần sắc đều rất cường thế, thoạt nhìn chính là nữ chưởng môn cấm dục vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp.
Hắn vừa nhìn vào bên trong một cái, mấy người ngồi trong lều trại đã quay đầu lại, sau đó đứng dậy mồm năm miệng mười chào hỏi:
"Thiếu đông gia..."
"Kinh Đường đã trở lại! Mấy tháng không gặp lại tuấn tú không ít…”
Dạ Kinh Đường lần trước gặp mặt vẫn là sư môn biểu diễn, hiện giờ đã lọt vào thập đại cao thủ đại Ngụy, ngoại trừ Tống thúc và Trần thúc phản ứng bình thường, mấy đường chủ khác rõ ràng đều có chút sợ hãi.
Dạ Kinh Đường đối mặt với một đám trưởng bối, tự nhiên không tiện bày ra dáng vẻ thiếu chủ, tiến lên chào hỏi từng người một, thuận đường không quên nói với Tống Trì:
"Tống thúc, Lôi Công Bát Cực thúc dạy quả thực bá đạo, ta học xong đối đấu quyền cước trên cơ bản chưa từng thua ai, tối hôm trước còn gặp Tưởng Trát Hổ..."
"Ồ?"
Tống Trì chính là quyền pháp Tông Sư, hơn nữa cách Tông Sư đứng đầu không xa, giấc mộng cả đời này chính là kế vị Quyền Khôi, thấy sắc mặt ngưng trọng vài phần:
"Thế nào? Bị đánh có thảm hay không? ”
“...”
Dạ Kinh Đường vốn còn muốn khen ngợi vài câu 'thua người mà không ở quyền', quả thực không ngờ Tống thúc thẳng thắn như vậy, lập tức nói thật:
"Bạch Viên vung tay quá dài, ta đánh hơn mười quyền đi xuống cũng không đụng vào thân thể, ngược lại bị đập hơn mười cái, đau đến nỗi nửa đêm không ngủ được.”
Tống Trì biết là như thế, mở miệng nói:
"Công phu của Tưởng Trát Hổ là Liễu Thiên Sanh dạy, nắm đấm nổi tiếng tàn nhẫn. Lôi Công Bát Cực gia truyền của nhà ta đủ mạnh nhưng không đủ mềm, chính diện ngươi cứng rắn khẳng định bị đập đến không chịu nổi. Nhưng mà ta nghĩ phỏng chừng Tưởng Trát hổ thủ cũng không mấy dễ chịu, sưng giống như móng heo."
Dạ Kinh Đường ôn chuyện phiếm với mấy vị đường chủ, Bùi Tương Quân ngồi trên đầu an tĩnh chờ đợi, cũng không xen vào, chỉ đem Chim cChim từ dưới gầm bàn chui tới ôm ở trên đùi đút cơm.
Đợi mấy người tán gẫu không lâu sau, Bùi Tương Quân mới đứng dậy, phân phó:
"Được rồi, sắc trời đã muộn, đều trở về nghỉ ngơi đi, chuyện làm ăn các ngươi cứ thương lượng với Trần đường chủ là được. Kinh Đường vừa trở về, nước cũng chưa uống một ngụm, sao cứ kéo theo nói chuyện.”
Đám người Tống Trì thấy vậy mới dừng hàn huyên, sau khi chia tay hai người ra khỏi lều trại.
Dạ Kinh Đường ở cửa nhìn theo, cho đến khi mấy vị đường chủ đi khuất sau nơi đóng quân mới quay người lại, đang muốn nói chuyện lại phát hiện Tam Nương vừa rồi còn thành thục tài tri, trong ngực ôm Chim Chim nghiêng người về phía hắn, trên gương mặt xinh đẹp rõ ràng mang theo ba phần u oán.
Dạ Kinh Đường sửng sốt, đi tới trước mặt nghiêng đầu nhìn một chút: "Tam Nương?”
Bùi Tương Quân cũng không nhìn Dạ Kinh Đường, chỉ không vui nói: "Ngưng Nhi tìm huynh?”
Dạ Kinh Đường có chút khó hiểu:
"Không phải tìm ta, hôm kia mới gặp ở Hoàng Minh sơn, làm sao Tam Nương biết được?"
"A."
Chim Chim rất tự giác ngẩng đầu, ý bảo Chim Chim thông minh lên.
Bùi Tương Quân nhàn nhạt hừ một tiếng:
"Mấy ngày trước nàng ấy rời khỏi trấn Hồng Hà, nói cái gì muốn theo Bình Thiên Giáo Chủ ra ngoài, bảo ta giúp nàng ấy giữ bí mật, đồng thời nhờ ta giúp nàng ấy mang theo hài tử. Kết quả thì hay rồi, nàng ném hài tử vào người ta, lén chạy đi tìm ngươi, bây giờ như thế này, sau này vào cửa cũng phải…”
Mang theo hài tử Dạ Kinh Đường hiểu là chiếu cố cho Vân Ly, nhưng luôn cảm thấy từ này vừa bình thường lại vừa cổ quái, hắn giơ tay ôm bả vai Tam Nương, đuổi Chim Chim ra ngoài, sau đó nói: "Đúng là trùng hợp gặp phải, bằng không sẽ cùng nhau trở về. Đám người Thái Hậu và Tĩnh Vương đều đi ra ngoài chơi rồi à?”
"Buổi chiều đi ra ngoài, hiện tại có lẽ còn đang đi dạo."
"Thân thể Thái Hậu thế nào?"
"Vẫn ốm yếu, nhưng rất ổn định, thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại..."
Trong lúc Bùi Tương Quân nói chuyện, lại cùng Dạ Kinh Đường đi tới lều trại của mình nghỉ chân, nhưng mới đi được nửa đường liền phát hiện Dạ Kinh Đường làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, tay từ bả vai dịch đến thắt lưng, lại từ thắt lưng dịch đến trên mặt trăng.
Sắc mặt nàng hơi đỏ lên, bả vai khẽ động: "Thấy Tĩnh Vương không có ở đây, tâm tư đã lệch lạc rồi?”