Chương 854: Mượn Thuốc
Tuyền Cơ Chân Nhân vừa dỗ Thái Hậu ngủ xong, thân mặc váy trắng như tuyết, trong tay xoay chuyển đồng hồ Nhật quỹ nhỏ, nhàn nhã đi bộ dưới ánh trăng trở về nơi ở, trong miệng còn hát điệu dân gian Giang Châu:
“Ừm hừ hừ ~”
Khi sắp đi đến doanh trướng, bên tai Tuyền Cơ Chân Nhân khẽ nhúc nhích, không ngâm nga nữa, sau đó thả nhẹ bước chân đi vào dải đất trung tâm, còn cách một chút đã nhìn thấy trong đại trướng của Ly Nhân đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy cái bóng hai người hắt trên lều vải, còn có lời nói truyền đến:
“.....”
Tê ~
“Biết đau à? Mỹ nhân kế tốt như vậy ngươi không chịu phối hợp, không phải muốn bức ép bản vương dùng hình thật sao..... nói! Ngươi là tên háo sắc!”
“Aizz, ta sai rồi, ta sai rồi.....”
“Ngươi có nói hay không?!”
?
Tuyền Cơ Chân Nhân sững sờ, có thể do quá tò mò, lặng lẽ đi đến cửa lều vải, nhìn qua khe hở đã thấy thân nam nhân đang nhe răng trợn mắt xin tha thứ.
Ly Nhân trông khá là oai hùng, cưỡi trên lưng Dạ Kinh Đường như đang cưỡi ngựa, nét mặt dữ dằn, đưa tay vặn loạn trên người Dạ Kinh Đường.
Chậc chậc......
Tuyền Cơ Chân Nhân nhìn thấy đồ đệ và nam nhân từng ôm nàng dính nhau trên giường, đáy lòng không khỏi sinh ra mấy phần cổ quái, vốn muốn làm giống như sư trưởng nghiêm khắc, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Ly Nhân chú ý dáng vẻ.
Nhưng lại do dự một chút, nàng không muốn quấy rầy người trẻ tuổi khanh khanh ta ta, treo đồng hồ Nhật quỹ lại trên cổ, quay người đi đến lều lớn trung tâm.
Bóng đêm càng sâu, lều lớn trung tâm đã tắt đèn.
Tuyền Cơ Chân Nhân cho rằng Phạm Thanh Hòa đã ngủ thiếp đi, vốn định đi vào cọ giường, nhưng khi liếc nhìn vào trong có thể thấy Phạm Thanh Hòa đang đi qua đi lại một mình, sắc mặt có chút nổi nóng.
“Sao vậy? Đi ra ngoài bị Dạ Kinh Đường đùa giỡn?”
Lần này Phạm Thanh Hòa đi ra ngoài, quả thật bị Dạ Kinh Đường sờ ngực một cái, nhưng đó là ngoài ý muốn nên cũng không nhớ ở trong lòng.Thấy Tuyền Cơ Chân Nhân tiến đến, nàng ngồi xuống trước bàn:
“Không có gì, chỉ là hai ngày trước ở Hoàng Minh Sơn đánh Tả Hiền Vương, Tả Hiền Vương cho các bộ lạc đến tạo áp lực, các tộc trưởng liên hợp lại trừng phạt ta. Ngày mai sẽ mở Vạn Bộ Tập, đang suy nghĩ phải đáp trả thế nào.”
Tuyền Cơ Chân Nhân đi đến phía sau, rất tri kỷ giúp bóp vai:
“Chỉ là sơn đại vương, ngươi sợ bọn họ làm gì. Nếu Câu Trần đại vương dám chống đối, tỷ tỷ giúp ngươi đánh lại.”
“Chuyện đâu đơn giản như vậy, cho dù đại bộ thế lực lớn, bên dưới có nhiều miệng ăn như vậy, cũng không làm được chuyện tự cấp tự túc. Thái độ cứng quá, lỡ như bọn hắn đoạn tuyệt đường lui của Đông Minh bộ, không ai bán vật tư thường ngày cho Đông Minh Sơn, cũng không ai mua dược liệu của Đông Minh bộ thì không ổn.”
Phạm Thanh Hòa nói một lát, cũng biết Tuyền Cơ Chân Nhân không thể giúp quá nhiều trong chuyện này, nên không tiếp tục càu nhàu nữa, ngược lại hỏi tình hình của Thái Hậu và Tĩnh Vương, ở Đông Minh bộ có thoải mái hay không.
Tuyền Cơ Chân Nhân thuận miệng trả lời, ánh mắt lại xem xét bài trí, kết quả vừa xem đã phát hiện vị trí bắt mắt nhất trên bàn có thêm một cái đầu hổ khắc gỗ, lão hổ còn có răng, trên đó còn viết “Tuyệt đối đừng sờ răng”.
Tuyền Cơ Chân Nhân sững sờ, đưa tay sờ vào răng lão hổ, kết quả phát hiện tựa như cơ quan, còn có thể ấn xuống, không khỏi tò mò nói:
“Đây là cái gì?”
Phạm Thanh Hòa nhìn thấy cái này, trái lại là bên trong tạm thời yên tâm, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Vật này là do lần trước yêu nữ bỗng nhiên xông tới, nàng đặc biệt chuẩn bị vũ khí để dụ bắt, chuyên dùng để thu thập yêu nữ thích động thủ động cước.
Kết quả ngày thứ hai nàng chạy đi Hoàng Minh Sơn, yêu nữ cũng không chạm tới, ngược lại quên mất chuyện này.
Mắt thấy Tuyền Cơ Chân Nhân biết rõ là bẫy còn dám theo, Phạm Thanh Hòa thuận miệng nói:
“Cơ quan ta làm, ngươi ấn thử một chút thì biết.”
Tuyền Cơ Chân Nhân cảm giác món đồ chơi này đúng là cơ quan, nhưng nàng đã luyện qua Dục Hỏa Đồ, nàng không sợ, dù sao cũng bất tử, lập tức dùng ngón tay dần dần đè tới, đầu hổ đột nhiên khép lại cắn ngón tay.
Chưa nói Tuyền Cơ Chân Nhân đao thương bất nhập, cũng không phải một món đồ chơi có thể gây thương tích, ngón tay đung đưa đầu hổ trước mặt:
“Chỉ thế này?”
Phạm Thanh Hòa đắc ý nói: “Ta là dược sư, trong này ẩn giấu năm loại bí dược, có không ngừng ợ hơi, có ngứa một chút, toàn thân phát nhiệt rét run, cười ha ha, ngươi đã trúng thuốc liệt hỏa đốt người, bây giờ gọi tỷ tỷ còn kịp, nếu không đợi chút nữa cởi váy chạy trần truồng khắp nơi ta cũng mặc kệ.”
“Bị thương ta còn không sợ, sẽ sợ nóng sao?”
Tuyền Cơ Chân Nhân chẳng những không quan tâm, còn rất hào hứng dò xét đầu hổ chế tác tinh xảo vài lần, xoay người nói:
“Cho ta mượn chơi hai ngày.”
“Ngươi xác định không cần giải dược, ta đặc biệt tăng thêm lượng thuốc cho ngươi...”
“Ta không tin ngươi có thể hạ thuốc lại ta.”
“. . .” .......