Chương 855. Dạy Học
Trong lều lớn của Đông Phương Ly Nhân.
Dạ Kinh Đường bị nhấn trên giường, bị cọ bị sờ, không biết đã bị chơi đùa bao lâu, mặc dù Ngây Ngốc véo người không quá đau, nhưng quả thực nhịn khá khó chịu.
Dù sao tư thế Đại Ngây Ngốc dùng chính là tư thế Võ Tòng đánh hổ, trực tiếp cưỡi trên lưng, dán rất chặt chẽ.
Dạ Kinh Đường cảm giác vừa dùng lực, có thể rõ ràng thông qua phần bụng cảm nhận được mỗi một chỗ chi tiết bên trong hai lớp vải, Ngây Ngốc thúc ép hắn rồi loạn động, hai chân nở nang cùng hình dáng màn thầu béo mềm, dưới cử động của tứ chi có chút biến hình, xúc cảm đối với nam nhân như hắn mà nói, hoàn toàn là vừa hưởng thụ vừa chịu tội.
Mới đầu Đông Phương Ly Nhân chỉ tính thu thập Dạ Kinh Đường một chút, nhưng sau khi véo một lát, dần dần phát hiện tư thế không đúng lắm, tên sắc lang này thoạt nhìn là đang nói xin lỗi, nhưng trong ánh mắt rõ ràng rất thích thú, thậm chí còn giống như hóa thân ác ôn.
Đông Phương Ly Nhân cũng sợ bắt nạt nam nhân quá mức, bị nam nhân ấn xuống dọn dẹp, cuối cùng vẫn chủ động nới lỏng miệng, đứng dậy ngồi xuống bên giường, âm thanh lạnh lùng nói:
“Hôm nay tha ngươi trước, về sau còn dám không dùng tới não mạo phạm bản vương, hậu quả tự ngươi biết rõ.”
Trong lòng Dạ Kinh Đường có chút buồn cười, nhưng vẫn làm ra bộ dạng biết sai có thể sửa đổi, giúp Ngây Ngốc chỉnh lại váy: “Đã biết, sau này…”
Ba ~
Đông Phương Ly Nhân vỗ lên tay Dạ Kinh Đường, ngồi dịch sang bên cạnh một chút, ánh mắt ra hiệu về phía cửa.
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng đành coi như thôi, nói câu “Vậy điện hạ nghỉ ngơi sớm một chút.” sau đó lập tức rời khỏi lều lớn.
Ở trong lều đùa giỡn nửa ngày, đêm đã khuya.
Dạ Kinh Đường đảo mắt nhìn đại trướng một chút, ngược lại nhớ tới một chuyện, quay người đến lều của Ngây Ngốc cầm lấy Dục Hỏa Đồ, sau đó đi về lều vải cách đó không xa.
Bởi vì Chiết Vân Ly là tiểu cô nương, cũng không ai biết thân phận thật sự của nàng, ở lại lều vải nhỏ hơn một chút, nhưng cũng vẫn một mình một phòng, xung quanh đó là vài vũ cơ và con gái các tộc lão của Đông Minh bộ.
Trong lều vải rất yên tĩnh, ban đêm cơ bản không có ai nói chuyện, chỉ có thể nghe được một loạt tiếng “Chít chít chít chít ...... “ như có như không.
Dạ Kinh Đường thuận theo âm thanh đi đến bên ngoài lều, nhấc rèm cửa lên nhìn, đã thấy Chim Chim không ngủ được, nằm trên đầu giường đếm số.
Chiết Vân Ly ở đây cũng không có chuyện gì làm, lúc này đã ngủ, trên người mặc áo ngủ màu trắng nằm nghiêng trên gối, chăn thêu mỏng đắp bên hông, trước mặt còn đặt một quyển sách, tên sách là « Nam Triều võ lâm dã sử ».
Dạ Kinh Đường thấy kiểu dáng của cuốn sách đã nhận ra là mua cùng quầy sách hắn mua, lúc ấy hắn cũng nhìn thấy, nhưng hắn thích văn ngôn tình, không có hứng thú với dã sử nên lúc ấy không mua.
Thấy Tiểu Vân Ly thức đêm khổ đọc, tất nhiên Dạ Kinh Đường có chút tò mò, thở dài một tiếng với Chim Chim, nhẹ chân nhẹ tay đi vào cầm sách xem xét. Kết quả cuốn sách này không thẹn “Trên dã sử, không có chuyện gì là thật, cái gì mà Hiên Viên Triều năm đó bị trục xuất khỏi gia môn là vì vụng trộm với di nương, bất hoà với cha; Lục Tiệt Vân đóng cửa không ra bởi vì luyện phải thần công tự cung, trở nên bất nam bất nữ.”
Lật về sau, thậm chí còn có thể tìm tới sự tích về Thiềm Cung Thần Nữ, đại khái là sau khi bị thương, bị Bình Thiên Giáo Chủ bắt lâu ngày sinh tình, không ghi hận mà gả cho Bình Thiên Giáo Chủ....
Dạ Kinh Đường cảm thấy, nếu để cho Ngưng nhi biết những thứ này, có khả năng cái mông của Tiểu Vân Ly sẽ nở hoa, vừa lật vài tờ, bên cạnh đã có động tĩnh.
Bình thường tính cảnh giác của Chiết Vân Ly cũng không thấp, chỉ do có Chim Chim canh gác mới ngủ khá sâu, khi đang làm mấy giấc mộng thiếu nữ không tiện nói chợt nghe bên người có tiếng lật sách, hơi mở mắt ra đã phát hiện một sườn mặt tuấn mỹ cách đó ba thước.
Chiết Vân Ly đột nhiên trừng to mắt, phạch một cái lật người lên, dùng chăn mỏng che lại bộ ngực đã có chút quy mô, nhìn chung quanh một chút, đang muốn nói câu: “Kinh Đường ca ca, huynh muốn làm gì?” rồi vội vàng cướp sách về giấu ở sau lưng:
“Kinh Đường ca ca, sao huynh có thể không chào hỏi đã tiến vào phòng của cô nương gia? Để sư nương biết được, hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ.”
Dạ Kinh Đường biết không gõ cửa đã tiến vào là không đúng, lập tức cười nói: “Tới dạy muội cái này, lần sau ta sẽ chú ý.”
Chiết Vân Ly giấu sách dưới gối, dò hỏi:
“Dạy cái gì?”
Dạ Kinh Đường lấy Dục Hỏa Đồ từ trong ngực ra, đưa cho Chiết Vân Ly:
“Cái này muội học trước, sau khi trở về ta sẽ dạy muội Ngọc Cốt Đồ và Long Tượng Đồ.”
Chiết Vân Ly nhìn thấy Dục Hỏa Đồ, rõ ràng có chút sửng sốt, do dự một lúc mới tiếp nhận, còn ngước mắt nhìn Dạ Kinh Đường, muốn nói lại thôi.
Dạ Kinh Đường vốn cho rằng Vân Ly sẽ hỏi hắn vì sao lại dạy Minh Long Đồ cho nàng, nhưng không ngờ sau khi Vân Ly dò xét vài lần lại lén lút nhìn thoáng qua phương hướng của Ly Nhân, nhỏ giọng nói: “Kinh Đường ca ca, huynh lén lút dạy muội Minh Long Đồ, nữ vương gia biết sẽ không ghen tuông và tức giận sao?”
?
Dạ Kinh Đường có chút ngẩn ngơ, tiếp đó đưa tay búng trán nàng một cái:
“Nói mò cái gì? Ta dạy cho muội thì nhất định trước đó đã bắt chuyện qua với Tĩnh Vương, một tiểu cô nương như muội, nàng ghen cái gì?”