Chương 856. Lục Tiên Tử
Chiết Vân Ly nghe thấy lời này có chút không vui, ngồi cạnh giường xê dịch qua lại, bày ra bộ dáng u oán:
“Kinh Đường ca ca, muội đã mười tám rồi, mọi người gọi muội là Lục di, huynh cũng phải gọi di, nếu muội là tiểu cô nương thì Kinh Đường ca ca là gì?”
? ?
Dạ Kinh Đường bị giọng điệu trà xanh này làm cho toàn thân nổi da gà, vội vàng giơ tay lên nói:
“Cái này không giống. Người phải phân biệt tuổi sinh lý và tuổi tâm lý, ta trưởng thành sớm, mười lăm mười sáu đã là người lớn, bây giờ là Đao Khôi, tính cùng một thế hệ với mấy người Tuyền Cơ Chân Nhân. Muội không xông pha giang hồ, bây giờ vẫn chỉ là tiểu nha đầu.”
Tuổi của Chiết Vân Ly, suy cho cùng là gần với Dạ Kinh Đường nhất, trong lòng nàng cũng coi nhau như nửa thanh mai trúc mã, kết quả Dạ Kinh Đường nhất định phải lấy giọng điệu trưởng bối nói chuyện với nàng, tất nhiên là nàng không mấy vui vẻ, đưa trả Minh Long Đồ cho Dạ Kinh Đường:
“Nếu Kinh Đường ca ca vẫn giữ thái độ này, vậy thì thôi đi. Huynh mười tám tuổi có thể đánh lên bát đại khôi, muội cũng có thể. Ngày mai muội sẽ đi tìm nữ vương gia, để nàng phong muội làm Tả chỉ huy Hắc Nha, nếu muốn Minh Long Đồ, về sau dựa vào công lao để đổi là được, không cần Kinh Đường ca ca đi cửa sau với nữ vương gia...... “
Dạ Kinh Đường cảm thấy Vân Ly rất có chí khí, nhưng vẫn mở miệng nói khẽ:
“Muội là Thiếu chủ Bình Thiên Giáo, làm cái gì mà chỉ huy sứ Hắc Nha? Muội nghĩ cách giúp sư phụ muội tạo phản hay sao?”
“Kinh Đường ca ca không phải cũng là hộ pháp của Bình Thiên Giáo, ca ca có thể làm nội ứng, muội thì không được chắc?”
“...”
Dạ Kinh Đường há hốc mồm, không lời nào để nói, lập tức đẩy Minh Long Đồ lại: “Nhanh học đi, đừng nói mò, muội chưa nghe qua tai vách mạch rừng à? Nếu bị người khác nghe thấy...”
Chiết Vân Ly mím môi một cái, thấy vậy cũng không nhiều lời, chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng, nghiêng người bốn mươi lăm độ, đưa cho Dạ Kinh Đường một bên mặt, tâm trạng chán nản đọc Minh Long Đồ, bộ dáng nhìn thấy mà yêu, để cho người ta nhìn thấy sẽ có cảm giác nhịn không được dỗ dành đôi câu.
Dạ Kinh Đường cảm thấy thủ đoạn nắm giữ nam nhân của Tiểu Vân Ly quả thực là trời sinh, khi trưởng thành sợ là ghê gớm, Thủy Thủy cũng không chắc sẽ bì được.
Hơn nửa đêm rồi, hắn đành đứng lên nói:
“Muội xem trước đi, tuyệt đối đừng làm mất, học xong đưa cho nữ vương gia hoặc Tuyền Cơ Chân Nhân là được, không hiểu thì có thể tùy ý qua hỏi.”
Chiết Vân Ly ngả người lên giường, cho Dạ Kinh Đường một cái ót:
“Biết rồi.”
“Đừng nằm đọc sách, không tốt cho mắt.”
Sau khi Dạ Kinh Đường căn dặn một câu, để Chim Chim chơi với nàng rồi hậm hực ra khỏi lều vải. ----
Từ gian phòng của Vân Ly rời đi, Dạ Kinh Đường chẳng biết tại sao còn có chút cảm giác có tật giật mình.
Sau khi đi một vòng quanh khu trại, vốn muốn đến phòng của Tam Nương ngủ, nhưng tới gần thì thấy đèn đuốc đã tắt, nhìn các căn lều xung quanh, bên trong có người ở, không vào lần mò cái chăn mà xoay người đi đến chỗ ở hắn tự sắp xếp cho mình.
Trong lều vải cũng không thắp đèn, trong lòng Dạ Kinh Đường suy nghĩ linh tinh, lúc đầu không chú ý nhưng vừa đi vào cửa, bước chân vội dừng lại, giương mắt đã nhìn thấy trong phòng có một cái bình phong dựng thẳng, sau tấm bình phong đặt thùng tắm lớn, bên trong hình như có người đang tắm.
Bình phong đối diện cửa, nhìn xuyên qua tia sáng yếu ớt có thể lờ mờ thấy khuôn mặt nữ tử trong thùng tắm.
Sau khi Dạ Kinh Đường xác định không đi sai chỗ, mới nhớ tới Tuyền Cơ Chân Nhân là nha hoàn của hắn, được sắp xếp hắn ngủ chung một phòng với hắn.
Nhưng đã hơn nửa đêm, một mình Tuyền Cơ Chân Nhân ở đây tắm cái gì?
Dạ Kinh Đường có chút khó hiểu, vốn định yên lặng cáo từ, nhưng cẩn thận lắng nghe lại phát hiện sau tấm bình phong không hề có động tĩnh, không khí còn mang theo vài phần khô nóng, đến mức nhiệt độ trong phòng giống như ban ngày, cảm giác thế nào cũng không đúng.
“Lục tiên tử.”
Dạ Kinh Đường gọi một tiếng, trong bình phong không có tiếng trả lời, đáy lòng của hắn hơi trầm xuống, bước nhanh vào trong đại trướng, nhìn từ bên cạnh bình phong.
Sau tấm bình phong đặt thùng tắm bằng gỗ lim lớn, bên trong chứa chút nước sạch, lúc này trong nước đã chậm rãi dâng lên sương mù, nhìn mờ ảo. Dung mạo Tuyền Cơ Chân Nhân rất tiên khí, dựa vào thành thùng tắm, nước không tới xương quai xanh tinh xảo, lộ ra gương mặt đỏ bừng, trên trán còn có mồ hôi, bởi vì tia sáng lờ mờ dưới nước nên không thấy rõ quá nhiều.
Váy trắng cùng yếm ren của Tuyền Cơ Chân Nhân thì tùy ý vắt lên chiếc ghế bên cạnh.
Dạ Kinh Đường quét mắt qua rồi lui ra ngoài nhưng lại cảm thấy khí sắc Tuyền Cơ Chân Nhân giống như tẩu hỏa nhập ma nên gọi thêm lần nữa:
“Lục tiên tử?”
Lao xao~