Chương 859. Ta Chỉ Cảm Thấy
Dạ Kinh Đường quan tâm thương thế của Thái Hậu Nương Nương, nhưng hôm qua quá trễ không tiện quấy rầy, nghe thấy người ở đây, lập tức xoay người lại đi đến dải đất trung tâm, kết quả gặp được hai người ngay trước lều của Ly Nhân.
Sắc mặt Thái Hậu Nương Nương quả thật có chút suy nhược, nhưng dáng vẻ vẫn như cũ rất có quý khí của mẫu nghi thiên hạ, tay trái được Hồng Ngọc dìu, chậm rãi đi dạo dưới ánh mặt trời.
Dạ Kinh Đường đi đến trước mặt, chắp tay thi lễ:
“Thái hậu nương nương.”
“Ah, Kinh Đường.”
Thấy Dạ Kinh Đường xuất hiện, đáy mắt Thái Hậu Nương Nương rõ ràng sáng lên, chậm rãi đi tới trước mặt, dò xét trên dưới:
“Nghe nói ngươi ra ngoài lại đánh nhau, không bị thương chứ?”
“Ta không sao. Dược sư biết giải Tù Long Chướng đã tìm được, cũng có manh mối của Kim Lân Đồ, qua mấy ngày nữa nương nương có thể bình an vô sự.”
Dạ Kinh Đường mỉm cười nói tin vui, đi bên cạnh Thái Hậu Nương Nương, ngẫm nghĩ lại hỏi:
“Thái Hậu Nương Nương học được Dục Hỏa Đồ không?”
“...”
Thái Hậu Nương Nương luyện chính bản của Dục Hỏa Đồ nhiều năm, đã sắp đến Đại Thừa kỳ, sức khôi phục mạnh đến mức chính mình cũng nhức đầu, khẳng định là không cần học nữa.
Nàng khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, nói đã bình an vô sự, khả năng sẽ không còn chuyện gì của nàng, vì thế vẫn rất sâu sắc đáp:
“Có chút tối nghĩa, bản cung nhìn không hiểu nhiều lắm nhưng vẫn có thể học một chút, trước mắt thân thể rất ổn định, hẳn là không chết được, ngươi không cần quá lo lắng.”
Dạ Kinh Đường nhẹ gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Có thể học được Dục Hỏa Đồ thì có thể học được đồ khác, chỉ cần cầm tới Kim Lân Đồ, cho dù không tìm thấy giải dược cũng có thể bảo đảm bình phục. Chờ làm xong vài việc vặt trong tay, ta sẽ dẫn Thái Hậu Nương Nương đi Hồng Sơn Lương Châu lấy Kim Lân Đồ.....”
Thái Hậu Nương Nương nghe sẽ được đi vùng đất Hồng Sơn bên trong Bí Hậu diễm sử, nơi mà thế tử và Thái hậu ẩn cư, lập tức tinh thần tỉnh táo, cũng hơi sốt ruột -- nàng không chắc mình có thể chống được nếu đi đến Hồng Sơn hay không!
Lỡ như Tù Long Chướng không biết tranh đua, nửa đường mất hiệu lực thì phải làm sao bây giờ?
“Ừm.... lúc nào chúng ta đi?”
“Hai ngày trước xảy ra chút chuyện, gây phiền phức cho Đông Minh bộ, đoán chừng phải hai ngày nữa. Thái Hậu Nương Nương đừng gấp, độc này nhất định có thể giải, ta dùng đầu đảm bảo...... “
“Bản cung cũng không sốt ruột, chỉ sợ ngươi bận trước bận sau không có thời gian nghỉ ngơi, khiến thân thể mệt chết. Ừm.... bản cung biết rồi, vất vả cho ngươi.”
Dạ Kinh Đường lắc đầu cười tươi, dù sao cũng không có việc gì, đưa Thái Hậu tản bộ bên trong trụ sở để sớm bình phục, còn tới nơi nhảy múa của Tiểu Vân Ly nhìn mấy lần.
Tuổi của Thái Hậu Nương Nương cũng không lớn, mười năm trước Nữ Đế đăng cơ, nàng vào cung mười năm trước, thậm chí tính là người đồng lứa với Nữ Đế, chỉ là Nữ Đế gọi nàng là mẫu thân, lại phải duy trì dáng vẻ Thái Hậu một nước, mới nhìn như thục nữ xinh đẹp châu tròn ngọc sáng.
Nhìn thấy một đám cô nương khiêu vũ, Thái Hậu Nương Nương nghĩ ở trước mặt Dạ Kinh Đường hiện ra vẻ đa tài đa nghệ, cũng lôi kéo Hồng Ngọc đi tới nhảy múa cùng các cô nương ngoại tộc, nhảy một điệu khá cổ điển.
Dạ Kinh Đường đứng đằng xa quan sát, đột nhiên phát hiện Thái Hậu Nương Nương nhảy múa không tệ, có thể cảm nhận được phần linh động khi là khuê nữ.
Vạt áo của Thái hậu Nương Nương rộng hơn Tiểu Vân Ly nhiều, lay động khiến cho người ta không dám nhìn kỹ, hắn chỉ có thể dò xét trái phải, chẳng qua vạt áo của Thái Hậu Nương Nương và Tiểu Vân Ly rất gây chú ý.
Đợi một lát, mấy cô nương còn chưa nhảy mệt, bên ngoài đã truyền đến tiếng vang.
Dạ Kinh Đường đảo mắt nhìn lại, đã thấy Tống thúc bước nhanh tiến vào trụ sở, xa xa đã ngoắc hắn.
Dạ Kinh Đường thấy vậy thì đi vào một lều vải bên cạnh, hỏi:
“Tống thúc, có việc gì gấp sao?”
Tống Trì đi đến trước mặt, thấp giọng nói:
“Bên ngoài có người trẻ tuổi tới tự xưng là thủ hạ của ngươi, tới bẩm báo chuyện bí mật, che khăn kín mặt rất khả nghi.....”
Thủ hạ của ta.....
Dạ Kinh Đường cũng có chút nghi ngờ, ngẫm lại lại quay về chào hỏi một câu với Thái Hậu Nương Nương rồi đi theo Tống Trì ra khỏi trụ sở.
Thái Hậu Nương Nương khiêu vũ cũng đói đến mức tứ chi nhũn ra, thấy Dạ Kinh Đường chạy mất, tất nhiên cũng mất hứng thú tiếp tục khiêu vũ, cùng Hồng Ngọc trở về nơi ở, thuận tiện ôm Chim Chim ngủ say đi.
Buổi sáng, Hồng Ngọc còn chưa ăn cơm cũng hơi đói bụng, hỏi:
“Nương nương, người có muốn ăn gì không? Hay nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn sáng?”
Khẩu vị bây giờ của Thái Hậu Nương Nương tốt kinh người, ôm Chim Chim béo tốt cũng ngửi thấy mùi thơm của gà ăn mày, nhưng vừa nghĩ đến Dạ Kinh Đường, nàng vẫn khắc chế cơn thèm ăn, cau mày nói:
“Bây giờ bản cung nhìn thấy đồ ăn là buồn nôn, mấy ngày nay không nên nói chuyện ăn cơm với ta.”
“Chít chít?”
Chim Chim cắm đầu ngủ say, bắt được từ ngữ mấu chốt, ngẩng đầu lên dò xét trái phải, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Hồng Ngọc nghe thấy lời này, tất nhiên sắc mặt lo lắng:
“Lại không muốn ăn, dù sao cũng phải uống hai ngụm cháo loãng, mấy ngày không ăn cơm, nương nương bị đói ngất thì phải làm sao?”
Thân thể Thái Hậu Nương Nương không sụp được, bây giờ đã hạ quyết tâm, chỉ cần không đói chết, kể cả gần chết đói cũng nhất định phải nhịn đến khi tới Hồng Sơn, vì thế thái độ vô cùng kiên quyết:
“Bản cung không muốn ăn, ngươi cưỡng ép bản cung ăn cũng nuốt không trôi. Ngươi đi ăn cơm trước đi, chờ khi bản cung muốn ăn lại nói cho ngươi.”
“Vâng.”