Chương 874. Nếu Bắc Lương Xâm Lược, Ta Một Tay Diệt Trừ
Dạ Kinh Đường cũng không nghĩ tới bây giờ lại ép buộc các bộ lạc Tây Hải tạo phản, thấy vậy mở miệng nói:
"Hiện tại các bộ lạc Tây Hải đều chịu sự kiểm soát của Tả Hiền Vương Bắc Lương, lấy Bắc Lương làm tôn. Nhưng ta không giống, ta là Hầu gia Nam Triều, hậu nhân Túc Trì bộ, người giết Tả Hiền Vương ở Hoàng Minh Sơn là ta, hôm nay tới tìm ngươi cũng là báo thù diệt tộc năm đó.”
"Nếu Tả Hiền Vương phản đối việc ta thiếu hiểu biết luật lệ của Bắc Lương, cảm thấy phá hủy thông thương minh ước hai nước có thể viết thư cho thiên tử triều ta, để thiên tử triều ta nghiêm trị ta. Về phần các bộ lạc Tây Hải, ta muốn giết ngươi, không cần bọn họ ủng hộ, bọn họ cũng ngăn không được.”
"Nếu Tả Hiền Vương bởi vì việc này mà giận chó đánh mèo các bộ, muốn phát binh đánh chư bộ Tây Hải, ta là hậu nhân của Túc Trì bộ, người kế thừa Thiên Lang Vương, há có thể quên dân dưới trướng, đến lúc đó ta không ngại từ chức quan Nam Triều, trở về giúp các bộ chống đỡ cường địch phương Bắc."
“Còn phải xem Tả Hiền Vương có bằng lòng vì ngươi, một con tốt thí nhỏ, mà bức bách các bộ ở Tây Hải tranh giành lẫn nhau, đồng thời đẩy ta lên vị trí Thiên Lang Vương hay không.”
Tộc trưởng các bộ nghe thấy lời này thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Dạ Kinh Đường đều thay đổi.
Lão tộc trưởng Vu Mã tộc hai tay cầm gậy, trong mắt có vẻ cảm kích, lớn tiếng nói:
"Vương đình Tây Bắc đã là chuyện quá khứ, chúng ta đều là chư hầu của Bắc Lương, không có quốc thư của Bắc Lương, nào có đạo lý tôn người làm vua. Chẳng qua Dạ Kinh Đường là thần tử Nam triều, cho dù phóng hỏa giết người ở chỗ này, chúng ta cũng không có quyền bắt giữ hỏi tội, trước tiên phải xin phép triều đình Bắc Lương. Trương tộc trưởng, ngươi và Tả Viền Vương có quan hệ thân thiết, mau gửi phong thư đến vương phủ, hỏi thần tử Nam Triều muốn giết Tư Mã Việt, chúng ta có thể bắt người trước hay chờ người của triều đình tới xử trí.”
Trương tộc trưởng bị nhắc tên, biết đây là điều vô nghĩa nhưng vẫn chạy xuống viết một bức thư gửi đến Bình Di Thành cách xa ngàn dặm.
Tư Mã Việt nghe thấy Dạ Kinh Đường nói, hắn biết mình phải chết, Tả Hiền Vương cũng không cách nào báo thù cho hắn, hắn chỉ có thể đuổi giết Dạ Kinh Đường sau đó tranh thủ đối xử tử tế với các bộ lạc, để tránh các bộ đồng loạt nghiêng về phía Dạ Kinh Đường, nuôi ra một con Thiên Lang thiết kỵ mới.
Tư Mã Việt cắn răng chống đỡ thân thể, ngồi trên mặt đất, nhìn chung quanh một cái, giận dữ nói: "Năm đó toàn tuyến tan tác, nam nhi các bộ xung phong ra trận tử thương vô số, Thiên Lang Vương cố ý tử chiến đến cùng, ta có thể làm gì?”
“Tư Mã Việt ta có lỗi với Thiên Lang Vương, nhưng chí ít cũng xứng đáng với tộc nhân. Ta tư thông Bắc Lương khiến binh mã Vương Đình tan tác, hại Túc Trì bộ diệt tộc không sai. Nhưng nếu không đánh nhau, các bộ lạc các ngươi chết tầm bao nhiêu người?”
"Trên đời này kẻ có thể giết ta, hận ta, mắng ta chỉ có Túc Trì bộ, các ngươi không xứng, các ngươi không khác gì ta, không có tư cách đứng đây tức giận ném đá xuống giếng!"
"Nếu như năm đó không phải các ngươi bằng mặt không bằng lòng, không nghe hiệu lệnh của Vương đình, tại sao Đại Tư Mã như ta, người đứng trên vạn người lại âm mưu cùng Bắc Lương phản bội Thiên Lang Vương muốn tìm lối thoát?"
"Túc Trì bộ xem các bộ như huynh đệ, thất bại cũng xem các bộ như huynh đệ thật. Thiên Lang Vương chân thành như vậy, cũng không thể đổi lấy một chút lòng biết ơn của những kẻ lòng dạ sói các ngươi."
“Tả Hiền Vương là địch nhân diệt quốc nhưng hắn đánh thuế nặng, chuyên chế để quản lý các bộ lạc, ngươi nhìn xem các ngươi thành thật thế nào, chưa bao giờ dám gây sự, cơm cũng ăn không đủ no, còn phải đập nồi bán sắt gom đủ thuế má, nếu lúc đó Thiên Lang Vương có tài như vậy, sao lương binh cũng không đủ, cuối cùng phải chết trận trên thảo nguyên!”
Tiếng hét lớn truyền khắp hội trường, tất cả mọi người đều trầm tư không nói nên lời.
Tư Mã Việt nói xong, loạng choạng đứng lên, nhìn Dạ Kinh Đường một cái, sau đó rút đại đao ra, giận dữ quát một tiếng toàn lực vung về phía cổ.
Máu bắn tung tóe lên lá cờ kỳ lân đang đung đưa trong gió.
Dạ Kinh Đường cau mày, sau khi Tư Mã Việt tự sát, hắn dời ánh mắt nhìn sang hàng ngàn bộ lạc xung quanh hội trường một cái.
Đề phòng gây ra binh họa cho các bộ lạc Tây Hải, trước khi đi Dạ Kinh Đường vẫn giơ tộc châu trong tay lên, cao giọng nói:
"Vương đình Tây Bắc đã là quá khứ, nếu chư vị an cư lạc nghiệp có thể hưởng thái bình, ta chính là quốc sứ Nam Triều, sẽ thường xuyên trở về nơi này, ôn chuyện cùng chư vị.”
"Nếu đao phong Bắc Lương lan tràn nơi này, các vị không hưởng được thái bình, cũng đừng quên, Nam triều còn có Dạ Kinh Đường ta."
"Ta mang huyết mạch Túc Trì bộ, cho dù chỉ còn lại một người một ngựa, ta cũng sẽ không bỏ qua minh ước tổ tiên đã lập với các ngươi."
“Nếu Bắc Lương dám xâm lược, ta có thể một tay diệt trừ Tây Bắc; nếu bọn họ muốn gặp lại Thiên Lang Vương, ta có thể trả lại cho bọn họ một Thiên Lang Vương!”