Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 875 - Chương 875 - Quá Lợi Hại

Chương 875 - Quá Lợi Hại
Chương 875 - Quá Lợi Hại

Chương 875. Quá Lợi Hại

Dạ Kinh Đường nói xong, rút Minh Long Thương và vương kỳ ra, xoay người lên ngựa, nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa đi ra ngoài sân.

Lộc cộc, lộc cộc ~

Cờ đen nhiễm máu tung bay dưới ánh mặt trời lặn, giọt máu nhuộm đỏ cột cờ cũ.

Tất cả mọi người im lặng không biết nên nói gì, vó ngựa thanh thúy trở thành tiếng vang duy nhất trong hội trường tĩnh mịch...

Hoàng hôn buông xuống, những căn lều trải dài vô tận bị ánh nắng chiều nhuộm thành đỏ sậm.

Con ngựa đen lớn theo Dạ Kinh Đường hàng ngàn dặm chậm rãi bước ra khỏi đám đông chết chóc tiến vào khu chợ im ắng không kém.

Dạ Kinh Đường cầm vương kỳ màu đen ngồi trên ngựa, liếc mắt nhìn hai bên đường nhíu mày tới khi đi ra khỏi hội trường mà giãn ra.

Hôm nay giết Tư Mã Việt thuần túy là để giải trừ phiền phức sau này, hắn là một lữ khách đến từ Lương Châu, trong lòng chỉ có nghĩa phụ, đối với yêu hận trước khi sinh ra hắn thật sự không tìm được nhiều sự đồng cảm.

Mặc dù tộc trưởng chư bộ Tây Hải, mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng dân chúng bình thường sinh sống ở nơi này thì khác.

Bắc Lương đánh thuế nặng, bắt trai trẻ nhưng không thể đuổi kẻ thống trị hay bắt giữ gia đình các tộc trưởng; sự chuyên chế và thuế nặng này đều đổ lên vai dân thường sống trong các bộ lạc Tây Hải.

Dạ Kinh Đường không quan tâm ý nghĩ của các tộc trưởng nhưng đi ra khỏi hội trường, rõ ràng chú ý tới ánh mắt của người chăn dê, lực phu, lão dược nông, đó là một loại ngưỡng mộ, tín nhiệm cùng khát vọng không có lý do.

Khát vọng này xuất phát từ những tháng ngày sống tự do mấy chục năm trước, xuất phát từ ba đời Thiên Lang Vương coi tộc nhân là thân nhân.

Hắn không biết ba người này, thậm chí hắn cũng không có khái niệm gì về ba người này, nhưng họ hiển nhiên coi hắn là cùng một người với ba người đó.

Đây là một loại áp lực vô hình, thế nên từ trước đến nay Dạ Kinh Đường luôn không thẹn với lòng, cảm thấy như mắc nghẹn trong cổ họng, rất khó nhìn vào mắt những người xa lạ này.

Lộc cộc, lộc cộc…

Dạ Kinh Đường xuyên qua đám người im lặng rẽ vào góc đường, đi tới một con đường nhỏ không người hỏi thăm.

Cũng vào lúc này, Tiểu Vân Ly đi theo phía sau làm tùy tùng, thấy bốn phía không có người mới kích động chạy tới, trực tiếp nhảy vọt rơi vào phía sau đại hắc mã, hai tay ôm lấy cổ Dạ Kinh Đường, một quả trứng luộc đập vào rồi vỡ ngay trên mặt.

"Ài ài ài?"

Dạ Kinh Đường đang nhìn thấy gương mặt linh động dần dần phóng đại, sắc mặt kinh hãi đột nhiên thay đổi, nhanh chóng giơ tay lên ngăn môi Tiểu Vân Ly lại:

"Nữ hiệp mà... Không, Vân Ly! Muội đang làm gì vậy? Muội muốn sư phụ và sư nương của muội chặt đứt chân ta à?”

Chiết Vân Ly nhào tới chưa hôn mới nhớ ra mình đang làm cái gì, sắc mặt đỏ lên lại thu về, nắm lấy y bào hai bên sườn Dạ Kinh Đường, ríu rít nói:

"Kinh Đường ca ca, huynh thật sự quá lợi hại! Nếu sư nương ở đây, khẳng định biến thành hầu tử vui vẻ..."

?

Dạ Kinh Đường thấy Vân Ly nói xấu vợ mình như vậy, sắc mặt trầm xuống, giơ tay gõ lên đầu Vân Ly:

"Nói bậy cái gì vậy? Bao nhiêu tuổi rồi, cũng không biết sâu sắc một chút.”

Chiết Vân Ly thấy Dạ Kinh Đường thích sâu sắc một chút, tính khí thay đổi ngay lập tức, thu tay khuấy một sợi tóc bên tai, mặt mày hàm xuân: "Kinh Đường ca ca dạy phải ~ muội muội cũng là kìm lòng không được, đắc ý vênh váo, còn mong Kinh Đường ca ca…”

Mẹ…

Nỗi lo nước lo dân vừa rồi của Dạ Kinh Đường đã hoàn toàn được giải tỏa, xương cốt gần như đông cứng lại, hắn nhanh chóng giơ tay lên:

"Được rồi được rồi! Đừng nói nữa, người khác nghe thấy thì phải làm sao?"

Chiết Vân Ly cười hì hì, tận lực đè nén cảm xúc đầy nhỏ bé trong lòng, nhưng vẫn ngồi phía sau yên ngựa không chịu đi xuống, còn sờ trái sờ phải, nửa điểm không thành thật.

Dạ Kinh Đường khuyên hai câu, cũng không có biện pháp gì, đành tùy ý nàng, đang giơ mắt tìm kiếm đám người Ngây Ngốc đã thấy Phạm Thanh Hòa bước nhanh ra từ phía sau đám đông, đứng ở chỗ cao nhìn chung một cái, trực tiếp chạy tới chỗ hắn

Chiết Vân Ly nhìn thấy người tới, mới nhớ mãi không quên thu tay lại, vội vàng nhảy xuống ngựa...

Dạ Kinh Đường xoay người xuống ngựa, mới đi về phía trước nghênh đón vài bước, Phạm Thanh Hòa đã xách y phục Đại Tế Ti, chạy đến trước mặt.

Từ hôm qua đến hôm nay, Phạm Thanh Hòa kiệt sức cả về tinh thần và thể chất, vốn định từ chức tộc trưởng để giải quyết chuyện này. Đột nhiên, Dạ Kinh Đường xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn giải quyết chu toàn như vậy, có thể nói là ngoài dự liệu của nàng.

Biểu cảm trong mắt Phạm Thanh Hòa cũng không khác mấy so với Tiểu Vân Ly, Dạ Kinh Đường đều nghi ngờ có phải nàng cũng muốn xông tới nhào vào ngực hắn hay không.

Cũng may Phạm Thanh Hòa khá thành thực, Vân Ly lại ở phía sau, cuối cùng không dám làm ra hành động của nha đầu điên cuồng như vậy. Bước nhanh tới trước nhìn Dạ Kinh Đường, môi mấp máy muốn nói cái gì đó nhưng lúc lâu sau không nói ra, vành mắt ngược lại đỏ lên.

Bình Luận (0)
Comment