Chương 876. Nức Nở
Dạ Kinh Đường biết rằng có hàng trăm bộ tộc độc lập, tất nhiên tộc trưởng đều có tâm tư riêng, nhưng Phạm Thanh Hòa thì khác, thật sự chính là bất mãn với sự thống trị của Bắc Lương, muốn nỗ lực để mình và tộc nhân có thể đứng thẳng mà sống sau này.
Điểm ấy từ kinh nghiệm của hắn có thể nhìn ra, Phạm Thanh Hòa đường đường là nữ vương một bộ, muốn cẩm y ngọc thực mà nói, cuộc sống chẳng kém hơn Ngây Ngốc bao nhiêu.
Nhưng nàng vừa mới kế nhiệm, lại một mình mai danh ẩn tích ngao du giang hồ Bắc Lương, mạo hiểm lẻn vào các đại phái tìm kiếm manh mối Thiên Lang Châu, thậm chí bị Tuyền Cơ Chân Nhân truy đuổi một năm cũng chưa từng từ bỏ mục tiêu.
Một nữ nhân ham vinh hoa phú quý tuyệt đối không làm được những chuyện này.
Cũng bởi vậy, Dạ Kinh Đường càng hiểu được Phạm Thanh Hòa đối với hắn kỳ vọng lớn bao nhiêu, đối diện với ánh mắt đỏ bừng kia, hắn suy nghĩ một chút, mỉm cười nói:
“Vừa rồi ở hiện trường ta chưa kịp nói, Phạm cô nương có ơn với ta, chỉ cần Bắc Lương và các bộ lạc dám khi dễ Phạm cô nương, ta một mình một ngựa cũng sẽ tới đây chống đỡ cục diện với cô nương!”
Phạm Thanh Hòa khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nghẹn một lúc lâu vẫn giơ tay lên, cho Dạ Kinh Đường một cái ôm ấm áp:
"Đa tạ Dạ công tử, ngươi đã làm đủ nhiều rồi. Bây giờ, cho dù ngươi vô tâm kế thừa vương vị, Bắc Lương cũng không dám bóc lột càng ngày càng nhiều giống trước kia nữa, ngươi đã là ân nhân của chư bộ Tây Hải rồi.”
"Kỳ thật ngoại trừ huyết mạch, chư bộ Tây Hải chưa từng cho ngươi cái gì, năm đó nếu các bộ lạc thật sự vạn người một lòng, Thiên Lang Vương làm sao có thể táng thân trên thảo nguyên."
"Ta biết các bộ lạc Tây Hải có đức hạnh gì, nhưng ta sinh ra đúng lúc Vương Đình xuống dốc, chưa từng thấy Vương đình phồn hoa, chỉ thấy người Bắc Lương ức hiếp chúng ta và tộc nhân ăn không no bụng."
“Ta muốn cuộc sống của mình tốt hơn nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không làm được. Ta tìm kiếm khắp thiên hạ với hy vọng đưa người dân của mình sống lại như Túc Trì bộ, nhưng đồng dạng không có bất kỳ biện pháp nào. Cho đến khi ta gặp ngươi... Ờ…"
Phạm Thanh Hòa nói xong lời cuối cùng, đúng là mang theo nức nở, cằm tựa lên bả vai Dạ Kinh Đường, nước mắt trực tiếp rơi trên y phục.
Dạ Kinh Đường bị ôm một cái rất chặt, hai tay khẽ nâng khó tránh khỏi có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh phát hiện cái ôm này chỉ là cảm tạ đơn thuần không xen lẫn bất kỳ tình cảm nam nữ nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Phạm Thanh Hòa rất xúc động, tuy Dạ Kinh Đường không lớn bằng tộc trưởng bộ lạc Tây Hải, không thể đồng cảm với sự trưởng thành của Phạm Thanh Hòa, nhưng hắn sinh ra ở Lương Châu.
Lương Châu tiếp giáp với chư bộ Tây Hải, điều kiện sống hai bên khác nhau cũng không lớn, có thể có khu vực giàu có, nhưng phần lớn đều là vùng khỉ ho cò gáy không một ngọn cỏ, thuế má của chư bộ Tây Hải nặng hơn Lương Châu rất nhiều.
Nếu như có người có thể đứng ra mở kênh đào cho Lương Châu, miễn thuế ruộng, bình ổn nạn thổ phỉ, để cuộc sống của mọi người thoải mái một chút, tâm tình của dân chúng Lương Châu hẳn là không khác gì Phạm Thanh Hòa.
Dạ Kinh Đường hơi chần chờ một chút, giơ tay vỗ nhẹ lưng Phạm Thanh Hòa: "Ta chỉ thuận thế mà làm, lại không có cứu khổ cứu nan, cô nương coi ta là Bồ Tát, ta thật sự không chịu nổi. Cái gì vậy, ừm..."
Dạ Kinh Đường muốn Phạm Thanh Hòa buông ra, lại sợ làm nàng cảm thấy mình đang ghét bỏ.
Nhưng Phạm Thanh Hòa thật sự không nhỏ, kiễng mũi chân ôm trên cổ như vậy, trọng điểm dồn toàn bộ ở ngực, còn nghẹn ngào và run rẩy.
Cách nhau hai bộ xiêm y mỏng manh, Dạ Kinh Đường bị cọ xát mạnh đến mức thậm chí có thể cảm nhận được chỗ phình ra của mình, thân là nam nhân sao có thể không tâm viên ý mã.
Nhưng cô nương người ta cảm kích rơi nước mắt, hắn tâm viên ý mã nghĩ bản thân không thể biến thành ngụy quân tử, mà Vân Ly từ xa nhìn thấy cảnh này thì hơi bĩu môi, có chút không vui, ý tứ đoán chừng là - Hay lắm Kinh Đường ca ca, cô nương người ta ôm huynh thì lưu luyến không rời, muội ôm huynh thì huynh ghét bỏ.
Cũng may phần thống khổ không thể diễn tả này, Dạ Kinh Đường vẫn chưa thừa nhận quá lâu.
Phạm Thanh Hòa đang nức nở nói chuyện, dư quang bỗng nhiên phát hiện hai bóng trắng đi tới, phía trước là Đại Ngây Ngốc ngẩng đầu ưỡn ngực, phía sau là Thủy Thủy dùng ánh mắt đùa giỡn Phạm Thanh Hòa ngẩn người khóc sướt mướt, sau đó nhanh chóng buông mu bàn tay qua người, lau khóe mắt, bày ra dáng vẻ nữ đại vương uy nghiêm để tránh bị hiểu lầm.