Chương 877. Ta Dạy Lén Điện Hạ
Dạ Kinh Đường quay đầu nhìn lại, phát hiện biểu cảm tán thưởng của Ngây Ngốc, ánh mắt lại hàm chứa vài phần ý vị thâm sâu, không khỏi khẽ ho một tiếng, tiến lên nói:
"Điện hạ.”
Đông Phương Ly Nhân cũng là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến Dạ Kinh Đường đánh Võ Khôi, tuy rằng trong lòng rất kích động, nhưng có người ngoài ở đây, khí thái vương gia vẫn rất đủ, nâng tay sửa sang lại cổ áo của Dạ Kinh Đường bị cọ loạn:
"Biểu hiện không tệ, qua hôm nay, Bắc Lương chắc chắn phải dè chừng ngươi ba phần, dân chúng nơi này cũng coi như nhờ phúc của ngươi. Nhưng mà..."
Đông Phương Ly Nhân nói đến đây, đáy mắt hiện lên một tia khí tức nguy hiểm, kề sát vài phần:
"Ngươi còn có thương pháp lợi hại như vậy, sao cất giấu không dạy bản vương?”
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, có chút mờ mịt:
"Chiêu nào?”
Đông Phương Ly Nhân nắm tay trái thành vòng tròn, ngón trỏ tay phải từ trong đó xuyên qua, rút ra rất nhanh: "Chính là như vậy... Này!”
?
Nàng còn chưa nói xong, Dạ Kinh Đường đã nhanh chóng ấn tay Ngây Ngốc xuống, biểu cảm có chút quái dị, suy nghĩ một chút nói:
"Ừm…Chiêu này ta lén dạy điện hạ, kỳ thật cũng không phải thương pháp cao thâm gì.”
Đông Phương Ly Nhân hiển nhiên không nhận thức được Dạ Kinh Đường liên tưởng đến chỗ nào, còn gật đầu cười:
"Có thể đánh Tư Mã Việt không dễ chống đỡ, hơn nữa Tư Mã Việt có thể bức ngươi lui, sao lại không phải là chiêu thức cao thâm?"
Có lẽ Tuyền Cơ Chân Nhân có tâm tư khá quỷ dị nên khoanh tay đứng trước mặt hắn, suy nghĩ một chút mới thực sự hiểu tại sao Dạ Kinh Đường lại đột nhiên ấn tay Ly Nhân xuống, ánh mắt nhìn Dạ Kinh Đường trở nên rất kỳ lạ giống như mẹ vợ nhìn con rể đầy ý xấu.
Bất quá Tuyền Cơ Chân Nhân cũng không vạch trần tên háo sắc này, nàng đi tới trước mặt Phạm Thanh Hòa, từ vạt áo kéo ra một cái khăn tay trắng: "Bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc đến không biết trời đất. Khóc xong chưa? Có cần khăn tay không?”
Phạm Thanh Hòa lạnh lùng, cũng không so đo với yêu nữ này, chỉ là xoắn xoắn lọn tóc bên tai, làm ra bộ dạng đang ngắm phong cảnh.
Dạ Kinh Đường thấy hai người tán gẫu, không chú ý sau lưng, Ngây Ngốc lại đứng trước mặt giúp hắn sửa sang lại quần áo, hơi chần chừ, bỗng nhiên cúi đầu gần bờ môi đỏ mọng trong gang tấc.
Đông Phương Ly Nhân sửng sốt, sau đó hai má nóng bỏng nhanh chóng đỏ ửng lên, đáy mắt còn có chút tức giận.
Ngó qua thấy sư phụ không phát hiện ra, tự nhiên cũng không so đo, chỉ cúi đầu hừ như có như không.
Khóe miệng Dạ Kinh Đường mỉm cười, đang định vụng trộm thưởng cho Ngây Ngốc một chút bỗng nhiên phát hiện Vân Ly đứng cách đó không xa, hai tay ôm ngực tựa vào tường, trong miệng còn ngậm một cái lá, bộ dáng cà lơ phất phơ, ánh mắt rất phức tạp, phát hiện hắn nhìn qua lập tức liếc sang nơi khác.
"Khụ..."
Dạ Kinh Đường cảm giác ban ngày ban mặt, ở chỗ này tìm kích thích nhẹ nhàng với Ngây Ngốc quả thật không thích hợp lắm, muốn đưa mấy cô nương nghỉ chân về trước, chờ đến khi về lại lén lút suy nghĩ những chuyện này.
Điều khiến cho mọi người không nghĩ tới chính là Dạ Kinh Đường đang kêu gọi mấy cô nương khởi hành, Xà Long bỗng nhiên từ xa chạy tới, lo lắng nói: "Không tốt, Thái…Phu nhân ngất xỉu!”
"A?"
Dạ Kinh Đường nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Đông Phương Ly Nhân mỉm cười, biểu cảm của Tuyền Cơ Chân Nhân cũng cứng đờ, sau đó phi thân bay lên trực tiếp chạy tới chỗ đoàn xe.
Tâm tư rối như tơ vò của Phạm Thanh Hòa tan thành mây khói, đi theo bên cạnh Dạ Kinh Đường chạy tới đoàn xe, nhíu mày nói: "Không thể nào, buổi sáng ta mới kiểm tra qua cho Thái Hậu, tình trạng thân thể bình thường, sao bỗng nhiên lại ngất xỉu?"
"Không rõ lắm, mau đi xem xe ngựa Thái Hậu Nương Nương cưỡi, đậu ở chỗ hẻo lánh bên ngoài hội trường, bởi vì Lang Hiên Thành bằng phẳng, tuy cách tường người nhưng ngồi trên xe ngựa vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên trong."
Hồng Ngọc quanh năm ở trong cung, từng xem luận võ, nhưng trận tỷ võ lớn như vậy vẫn khiến nàng kinh hãi, đứng bên ngoài xe, từ đầu đến cuối đều há cái miệng hồng hào, thỉnh thoảng còn bịt mắt lại.
Thái Hậu nhịn đói cả ngày, đôi tay ốm yếu của mình cũng không muốn nhấc lên, sau khi phát hiện võ công của Dạ Kinh Đường tuyệt thế như thế, bàng hoàng ngồi dậy trong cơn bệnh sắp chết, trực tiếp đứng trong xe, suýt chút nữa đem nửa thân trên châu tròn ngọc nhuận thò ra ngoài xem xét.
Trong hội trường đánh đến kinh thiên động địa, Thái Hậu Nương Nương nhìn cũng không hiểu môn đạo trong đó, kinh diễm với phong tư của Dạ Kinh Đường, tự nhiên cũng lo lắng cho an nguy của Dạ Kinh Đường, từ đầu đến cuối tâm trạng đều căng thẳng.
Đợi đến khi Dạ Kinh Đường đánh xong, vô cùng khí phách nói mấy câu, Thái Hậu Nương Nương chỉ cảm thấy tim đập như trống, không nhịn được nhẹ nhàng dậm chân nhảy nhót vài cái.
Sau đó thân thể cực kỳ đói khát đến choáng váng, lại khó chống đỡ vẻ kinh hồn bạt vía của chủ nhân, tầm nhìn tối đen trực tiếp ngã xuống.