Chương 879. Cao kiến
Trần Hạc khẽ nhíu mày, giống như nhìn kẻ ngốc:
"Dạ Kinh Đường là nhân vật gì? Chỉ huy sứ Hắc Nha, bát đại khôi đương đại, tâm cơ, ngộ tính và võ học đều vượt xa phàm nhân. Nếu hắn biết ta là người bán, há lại giống như mãng phu đầu đường, bỗng nhiên nghênh ngang chạy tới cửa đánh ta một trận rồi đi? Hắn đang có ý đồ gì? Cố ý đánh rắn động cỏ, sợ chúng ta trốn mất, không biết triều đình đang điều tra chúng ta sao?”
Môn đồ suy tư một chút, cảm thấy hình như cũng đúng, hai đạo hắc bạch đều liên thông với Dạ Kinh Đường, nếu làm việc thô bạo, hắn sẽ không sống được lâu như vậy.
Ngày hôm qua hắn tự dưng chạy tới cửa đánh Trần Hạc, vậy khẳng định không biết Đoạn Bắc Nhai là người bán.
"Rốt cuộc vì sao Dạ Kinh Đường lại không gặp mặt giao dịch?"
"Ngươi không thấy trận chiến hôm nay sao? Có thể là bị chuyện của Câu Trần bộ thu hút sự chú ý, cũng may không gặp mặt, bằng không thật sự gặp trúng quan phủ!”
"Vậy kế tiếp nên làm gì bây giờ?"
Trần Hạc cân nhắc một chút, xoay người đi về phía sau:
"Năm đó Hiên Viên Triều đánh nghĩa phụ của Dạ Kinh Đường, nói thế nào cũng lưu lại một cái mạng cho nên Dạ Kinh Đường cũng lưu lại một cái mạng. Đây gọi là thanh toán nợ cũ; nhưng năm đó, bang chủ ở trên lôi đài giết Tân Hồng Tài Thần, cho dù Dạ Kinh Đường xuất phát từ sư thừa hay muốn đoạt Thương Khôi, đụng mặt đều phải đánh đến chết, không giết không phải là kẻ nghĩa hiệp, mà là mang danh thẹn với sư thừa.”
“Nếu việc buôn lậu bị triều đình phát hiện, toàn bộ Đoạn Bắc Nhai sẽ bị liên lụy. Trận chiến này không thể tránh khỏi, tốt nhất là lợi dụng địch ngoài sáng, chúng ta âm thầm ra tay trước trừ hậu họa. Ta viết một lá thư cho bang chủ để xem giải quyết như thế nào."
Môn đồ trầm ngâm gật đầu, quay đầu nhìn đoàn xe đang đi xa, lại hỏi:
“Bọn họ hình như đang chuẩn bị rời khỏi thành, có cần phái người đi theo không?”
“Những người dưới tay chúng ta theo dõi võ khôi chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?”
Trần Hạc đưa tay day day huyệt thái dương:
"Làm việc phải dựa vào đầu óc. Dạ Kinh Đường đã nói những lời cay nghiệt như vậy đối với các chư bộ Tây Hải, hiện tại không nhanh chạy về Đại Ngụy, Bắc Lương Tứ Thánh không chừng sẽ cùng nhau kéo tới, dạy hắn hiểu được đây là địa bàn của ai.”
"Dạ Kinh Đường trở về Lương Châu, hoặc là đi kinh thành phục mệnh hoặc là đi Hồng Sơn tìm Tưởng Trát Hổ gây phiền toái. Hồng Sơn Bang đang làm ăn buôn lậu, Dạ Kinh Đường có nhiệm vụ phải đi điều tra."
"Thứ hai, không phải hắn vừa nói Tư Mã Việt dẫn hắn đến Hoàng Minh Sơn, muốn Tưởng Trát Hổ đánh chết hắn nhưng không thành công sao? Điều này chứng tỏ Dạ Kinh Đường và Tưởng Trát Hổ từng gặp nhau ở Hoàng Minh Sơn, có thể an toàn trở về, nhất định là chiếm thế thượng phong.”
"Người ta vẫn thường nói "Có thù không báo không phải là quân tử", Tưởng Trát Hổ là một thổ phỉ, chọc phải người quyền cao chức trọng như Dạ Kinh Đường, Dạ Kinh Đường vừa đúng trở về Lương Châu có thể thuận tay giết Hồng Sơn Bang gà bay chó sủa hay không, để Hồng Sơn Bang hiểu được Lương Châu là địa bàn của ai?"
Môn đồ nghiêm túc cân nhắc, cảm thấy cách lý giải này quả thực hoàn mỹ không tỳ vết, không khỏi thán phục:
"Tiên sinh cao kiến.”
"Về sau học nhiều một chút, sông hồ nhìn có vẻ sâu nhưng thực ra cũng không có gì rắc rối, đi theo ân nhân có thể không tìm được, nhưng đi theo kẻ thù nhất định sẽ tìm thấy, chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi. Nếu có thù không báo, vậy thì không gọi là người trong giang hồ!”