Chương 880. Hai người một chim
Tháng chín đã là cuối thu, phía nam vẫn còn ấm như mùa xuân, tây bắc lại dần dần chuyển lạnh, đến ban đêm đã có cảm giác gió lạnh thấu xương.
Trăng bạc như cong móc câu, ánh trăng màu trắng thê lương rơi trên sa mạc mênh mông, phi mã màu trắng hình thể to lớn, từ trên cỏ hoang xuyên qua mặt đất, dưới ánh trăng nhìn giống như kinh hồng mị ảnh, thỏ hoang thỏ đầu ra từ trong hang, chưa thấy rõ là vật gì, đã đến cuối tầm mắt.
Trên lưng ngựa, Dạ Kinh Đường khoác áo choàng màu đen, trên mặt đeo khăn che mặt gió, ánh mắt một mực tìm tòi tất cả gió thổi cỏ lay nơi hoang dã.
Chim chim vì ngựa lớn chạy quá nhanh, bị gió thổi không đứng vững, trực tiếp núp ở sau mông của Dạ Kinh Đường.
Tuy Dạ Kinh Đường lớn lên trên lưng ngựa, cưỡi trên lưng ngựa cũng là thần mã đổi một của vạn dặm, nhưng ngựa chạy thì xóc nảy là điều không tránh được.
Hắn không dám để Thái hậu nương nương hôn mê chịu trùng kích nữa, liền hai chân hơi co lại đứng trên bàn đạp, cánh tay bằng phẳng ôm Thái hậu nương nương, dùng chân đẩy chậm lại, cố hết sức không để xóc nảy truyền đến trên người Thái hậu nương nương.
Mã Bộ Công của Dạ Kinh Đường rất tốt, điều khiển lực càng là đứng đầu đương đại, Thái hậu nương nương nằm trong vòng tay của Dạ Kinh Đường, ngay cả bộ ngực cũng không rung động, giống như đang nằm trên giường êm.
Mà hai chân Dạ Kinh đường thu thả ra bằng tần suất cực cao, mấy canh giờ bôn ba, đã có chút đau lưng nhức mỏi.
Cũng may điểm này vấn đề nhỏ, đối với Dạ Kinh Đường mà nói cũng không tính là gì, chỉ là có chút lo lắng nhiệt độ thay đổi, thân thể Thái hậu nương nương chống đỡ không nổi.
Vù vù gió táp tới trước mặt, tiếng vó ngựa vang vọng bên tai.
Thái hậu nương nương híp mắt, hai má tựa vào cánh tay ấm áp, bởi vì vóc người nhỏ nhắn xinh xắn nên bị ôm ngang ngược cũng không khó chịu gì.
Có thể là đến đêm khuya quả thật có chút lạnh, Thái hậu nương nương mơ mơ màng màng, khẽ nhíu mày, tiếp theo liền cảm giác gió lớn vù vù bên tai, thật giống như đang ngủ ở hang gió, nàng theo bản năng kéo áo choàng trên người, kết quả bên tai lập tức truyền đến tiếng gọi nhỏ: "Thái hậu nương nương?"
"Ừm..."
Cảm giác thân thể Thái hậu nương nương dần dần khôi phục, mới phát hiện chính mình nằm ở trong ngực nam nhân.
Trong lòng nàng hơi kinh, mở mắt ra dò xét, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt Dạ Kinh Đường gần trong gang tấc cùng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, con ngươi không khỏi mở lớn thêm vài phần, sau đó lại dò xét trái phải, hiển nhiên có chút mờ mịt.
"Xuyyyyyyy..."
Dạ Kinh Đường thấy Thái hậu nương nương đã tỉnh, đáy lòng như trút được gánh nặng, vội vàng dừng ngựa lại, đỡ Thái hậu nương nương đứng dậy, đưa tay vẫy vẫy trước ngực:
"Thái hậu nương nương? Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta... Bổn cung..."
Thái hậu nương nương tương đối kín kẽ, không rõ vừa rồi còn ở Lang Hiên Thành xem trò hay, sao chỉ trong chớp mắt đã chạy đến dã ngoại hoang vu, còn ngồi trong ngực Dạ Kinh Đường...
Thái hậu nương nương phát giác tư thế hai người quá mức thân mật, muốn dịch ra ngoài một chút, nhưng tay chân không có sức lực, liền nghi hoặc hỏi:
"Bản cung làm sao vậy?"
"Buổi chiều, nương nương bỗng nhiên ngất xỉu. Bây giờ ta sẽ dẫn nương nương đi Hồng Sơn xem đại phu, ngày mai hẳn là có thể đến."
Thái hậu nương nương cảm giác chính mình không có vấn đề gì, chỉ là tứ chi yếu ớt hữu khí vô lực.
Chẳng lẽ Thái hậu nương nương đói ngất, hai mắt mở trừng, cảm thấy chuyện này sợ là có chút mất mặt, nhưng nhìn thấy sự khẩn trương trong đáy mắt Dạ Kinh đường cùng ngựa không ngừng vó chạy đi, đáy lòng nàng cũng có chút áy náy, hơi ngồi thẳng lên mấy phần:
"Bổn cung không có việc gì, chỉ là mấy ngày nay không có ăn uống, c đói ngất rồi... Ừm, hiện tại muốn ăn gì, ăn no thân thể hẳn là không sao rồi, ngươi không cần gấp gáp như vậy."
Dạ Kinh Đường một tay vịn sau lưng Thái hậu nương nương, thúc ngựa tiếp tục tiến lên phía trước, đồng thời từ bên ngựa mang tới hộp cơm chuẩn bị từ trước:
"Không có việc gì là tốt rồi. Ăn trước một chút đi, dù sao cũng đã xuất phát rồi, mau chóng chạy tới Hồng Sơn, để đại phu nhìn xem..."
Thái hậu nương nương đặt hộp cơm ở trên đùi, sau khi đưa tay mở ra, có thể thấy được bên trong là nấu cháo xanh, mà phía dưới còn có chút điểm tâm nhỏ nuôi một chút dạ dày.
Thái hậu nương nương không cẩn thận té xỉu, dọa Dạ Kinh Dường thành như vậy, nhất định là không dám làm bừa nữa, bà nâng cái vại sứ nhỏ lên, mở nắp ra cho một miệng lớn, sau đó phồng má, cảm thấy Dạ Kinh đường nhìn chằm chằm không chớp mắt, có chút ngượng ngùng, liền dùng tay áo che đi đôi môi đỏ mọng, đợi khi ấm áp đến cổ họng mới dò hỏi: "Cách các nàng ấy đâu?"