Chương 881. Tới Liệu Nguyên
Dạ Kinh Đường giơ tay khẽ vuốt sau lưng Thái hậu nương nương, tránh cho bà sặc lại:
"Ở phía sau. Con ngựa này chạy nhanh, vì lẽ đó nên đi trước một bước.”
Chim chim có thể là ngửi thấy mùi cơm, lúc này mới tỉnh lại, từ bên hông ló đầu nhìn một chút, sau đó liền chạy tới phía trước, chen vào giữa ban đêm kinh đường và Thái hậu, dùng đầu cọ vào cánh tay của Thái hậu nương nương, dáng vẻ như điểu bắt đầu lo lắng ăn cơm.
Sau khi Thái hậu nương nương ăn mấy ngụm, đói khát trong bụng cuối cùng cũng giảm bớt, những ốm yếu nhiều ngày qua đều tan thành mây khói, nàng cầm lấy một khối thịt khô, xé một chút một mảnh nhỏ đút vào miệng chim, thấy Dạ Kinh Đường ánh mắt kiên nghị, ngẫm lại một chút rồi đưa số còn lại đến bên miệng kinh đường đêm:
"Vậy, ngươi cũng đói bụng rồi chứ?"
Dạ Kinh Đường cúi đầu nhìn, nghĩ mà không cự tuyệt, giơ tay đón lấy thịt khô ném vào miệng, lại nói:
"Con ngựa này là bảo bối của Vu Mã bộ, chỉ một con này, vốn nên để Tuyền Cơ Chân Nhân hộ tống thái hậu, nhưng Tuyền Cơ chân nhân và Tưởng Trát Hổ không quen, cho nên vẫn là để ta tới, ừ..."
Thái hậu nương nương biết ý tứ của Dạ Kinh Đường, dịu dàng nói:
"Thủy nhi đưa bản cung đi, bản cung mới không yên lòng, không chừng cuối cùng vẫn là nàng uống say mèm, ta ôm nàng chạy về phía Hồng Sơn."
"Ha ha..."
Dạ Kinh Đường cảm thấy lời này không sai, không khỏi mỉm cười.
Thái hậu nương nương nói vài câu, xoa xoa chim đang gào khóc đòi ăn, lại đánh giá toàn thân Dạ Kinh Đường:
"Hôm nay ngươi đánh nhau với người ta, không bị thương chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì chứ."
Dạ Kinh Đường lắc đầu cười nói:
"Thái hậu nương nương và Tĩnh Vương đều ở bên cạnh quan sát, nếu là ta thua ở trong địch quốc, sợ là không còn mặt mũi nào trở về gặp cha mẹ Đại Ngụy, vì lẽ đó đánh phi thường nghiêm túc, ngay cả chiêu thức ép đáy hòm đều móc ra."
Thái hậu nương nương đứng ở cách xa, cũng không cách nào thấy rõ, ấn tượng sâu nhất chính là hình ảnh Dạ Kinh đường thương xuất như rồng, cầm thương đánh ra một chiêu, nàng cũng tập theo hành động đó
Lần này phản ứng của Dạ Kinh Đường rất nhanh, vội vàng ngăn Thái hậu nương nương lại:
"Là chiêu cuối cùng, không phải chiêu này."
"Ồ, thật sao."
Thái hậu nương nương cái hiểu cái không gật gật đầu:
"Võ nghệ bản cung không tinh, liền cảm thấy lấy đại thương đâm chọc rất lợi hại... Ly Nhân nhìn thấy có phải rất vui mừng hay không? Nàng thích nhất cao thủ giang hồ... "
"Đúng vậy."
Hai người ở trên ngựa nhẹ giọng nói chuyện phiếm, buổi tối quả thực có chút lạnh, Thái hậu nương nương ngồi ở phía trước, sau khi cơm nước xong xuôi, thu hộp thức ăn lại, quấn chặt lấy áo choàng trên người, vẫn duy trì tư thế ngồi đoan chính bgywbg hiển nhiên có chút mệt mỏi.
Dạ Kinh Đường ngồi trên yên ngựa, so với lúc nãy thì thoải mái hơn nhiều, sợ Thái hậu cố gắng tạo ra dáng vẻ, liền bảo Thái hậu tựa vào trước người, nói:
"Ra ngoài làm việc, sự tình cấp bách, nương nương vẫn lấy thân thể làm trọng, đừng suy nghĩ nhiều."
Thái hậu nương nương cũng không quá suy nghĩ so đo, nhưng thân phận Thái hậu đương triều của nàng đặt ở nơi này, dựa vào trong lồng ngực nam Thị vệ, kiểu gì cũng sẽ có cảm giác đại nghịch bất đạo.
Nhưng bởi vì thân thể xác thực tương đối yếu nhược, nàng hơi suy nghĩ một lát, vẫn là hơi hơi chút trầm tĩnh lại, đem chim chim bỏ vào trong ngực, nhìn xung quanh rộng lớn vô biên, tìm lời nói: "Nơi này là nơi nào?"
"Liệu Nguyên. Năm đó Thiên Lang Vương đánh một trận cuối cùng chính là ở đây, ta đoán cũng được nghĩa phụ nhặt được ở đây, không rõ là đang ở đâu..."
"Liệu Nguyên..."
Thái hậu nương nương hơi hồi tưởng lại, sờ sờ trong ngực, lấy ra thư tịch mang theo bên người, lật đến trang cuối cùng, tìm tới một trang trong đó:
"Trước kia đọc trong sách, phía trên ghi "Tinh hà lơ lửng", khắp nơi tịch mịch, quả nhiên giống nơi này như đúc, thế tử Lương Vương kia khẳng định đã tới nơi này... "
Dạ Kinh đường cúi đầu liếc mắt nhìn, lại thấy sách là “ Diễm Hậu Bí Sử”, nội dung bên trên là ghi lại việc sau khi thế tử điện hạ trở lại nơi phong địa thì dẫn Thái hậu nương nương xuất quan, đi tới chỗ này nhớ lại chiến sự trong lịch sử năm xưa, sau đó trời vì đất mà làm lăng...
Đáng tiếc nội dung cụ thể đã được Thái hậu nương nương dùng tay che lại.
Dạ Kinh Đường âm thầm lắc đầu, hắn cảm thấy Thái hậu nương nương đã làm điều thừa thãi, quyển sách này chính là do hắn mua, bị Thủy nhi cầm đưa cho Thái hậu, che giấu những gì thì có thể không biết?
Chẳng phải là đeo đuôi giả làm hồ ly tinh, cấu kết với thế tử tư tình ở vùng hoang dã sao...
Mặc dù trong lòng biết rõ ràng, nhưng cuối cùng Dạ kinh đường không tiện nói rõ, chỉ đáp lại: "Lương Vương thế tử là nhân vật Đại Yến sơ kỳ, sách là trăm năm trước đã được viết. Chắc là người viết sách này chỉ viết bừa theo..."
Thái hậu nương nương xem sách này như sách sử, đối với việc này vội vàng nói:
"Có thể tìm được nhiều vật chứng thực như vậy, chắc chắn là có chuyện. Nếu chỉ là viết bậy, vậy phòng tắm trong Phúc Thọ cung kia phải giải thích thế nào đây? Yến Thái hậu sao có thể làm những việc như vậy, còn có cả đường hầm nữa?"
Dạ Kinh Đường quả thật không dễ giải thích, chỉ gật đầu một cái:
"Cũng phải."