Chương 907. Dạ Kinh Đường Được Phong Thưởng
Ngay lúc đó, Vân An.
Tây Bắc đã là lúc Thiên Sơn phủ đày tuyết, mà Vân Châu ở Trung Nguyên lại đang là thời tiết mát mẻ tốt nhất của trời thu.
Tán cây cngân hạnh ngàn năm trong hoàng thành che khuất bầu trời, rơi xuống lá vàng đầy đất.
Ngày thu yếu ớt, mấy cung nữ mặc y phục màu xanh đang duyên dáng yêu kiều trong ngự hoa viên.
Đại Ngụy Nữ Đế mặc long bào đỏ thẫm giao nhau, gương mặt khôi phục màu sắc tươi đẹp ngày xưa, đứng ở trước bảng vẽ, mặt phác thảo cảnh thu có cây ngân hạnh của Phúc Thọ cung.
Mà phía sau, mấy thần tử khom người đứng yên, lão thần cầm đầu cung kính nói:
"Hôm qua, ngoại sứ của quán Khương đã đặc biệt chạy tới, chất vấn triều đình ta là có dụng ý gì... Vương đình Tây Bắc đã từng là đại hoạ trong lòng hai triều Nam Bắc, bây giờ con rơi của Vương tộc lại ở Đại Ngụy ta, còn được thân phong của Thánh Thượng 'Vũ An Hầu', Bắc Lương tất nhiên sẽ cho rằng, ta là chuẩn bị nâng đỡ Vương Thất bên ngoài, cướp đoạt chủ quyền của Tây Hải cương vực..."
Phản ứng của Nữ Đế cực kỳ bình thản:
"Ngô ái khanh cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"
"Ừm... Theo lão thần thấy, có thể tạm thời triệt tiêu phong thưởng tước vị Dạ Kinh Đường, làm ra thái độ không muốn nuôi hổ gây hoạ, để tránh phản ứng quá kích của Bắc Lương..."
Đát ~
Bút vàng ném ở một bên lời nói lập tức dừng lại.
Nữ Đế đứng thẳng người, cầm lấy chữ giám thưởng như gà bới, bình thản nói:
"Trẫm nhớ không lầm, gia tộc Ngô ái khanh truyền thừa xa xưa, ngàn năm trước còn xuất hiện Hoàng hậu của triều đình Tây Bắc đúng không nhỉ, Trẫm cũng tháo mũ quan của ngươi xuống, để tránh nuôi hổ gây hoạ, Bắc Lương kiêng kị hay sao?"
Mấy lão thần tử lập tức yên lặng.
Hai đại gia tộc của hai triều Nam Bắc đều không ngoại lệ, tất cả đều là từ lưu vực Hồng Hà di chuyển tới, dân thường cũng giống vậy, dựa theo phép tính của Nữ Đế, văn võ cả triều đều là dư nghiệt của Vương Đình Tây Bắc, không có một người vô tội.
Lão thần tử cầm đầu có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút nói:
"Lão thần biết tội, nhưng Thiên Lang Vương nhất mạch mới diệt quốc hai mươi năm trước, Dạ Kinh Đường là Thái tử, hơn nữa còn giết Câu Trần đại vương trước mặt mọi người, lớn tiếng muốn làm hậu thuẫn cho các bộ tộc ở Tây Hải..."
"Vương đình Tây Bắc, tiêu diệt là tiêu diệt, Dạ Kinh Đường sinh ra ở Đại Ngụy, chính là con dân của Đại Ngụy ta, hắn không có lòng muốn trùng kiến Vương Đình, chính là ngoại sứ của Đại Ngụy ta, Tả Hiền Vương ám sát ngoại sứ của ta, hắn còn không thể ăn miếng trả miếng thả hai câu ngoan thoại?"
"A..."
Nữ Đế đưa bức tranh cho cung nữ, để bồi thường, sau đó tiếp tục cầm bút vẽ:
"Nếu như ta bởi vì thái độ của Bắc Lương mà bạc đãi hắn thì chẳng khác nào tự chặt hai tay bức đi lương tướng hiền thần, hai triều Nam Bắc đều ôm địch ý, vậy lúc đó hắn ngoại trừ trở về chư bộ Tây Hải trùng kiến Vương Đình thì còn có thể làm cái gì?"
"Người ở dưới tay trẫm, trẫm không những không thể xa lánh, còn phải trọng thưởng, thưởng đến mức Dạ Kinh Đường không nhớ tới Vương Vị Tổ Tiên, hắn sẽ trân quý công danh lợi lộc ở Đại Ngụy, như vậy mới có thể làm cho hắn ở lại Đại Ngụy, sẽ không muốn nhúng tay vào Bắc Lương Tây Cương."
Mấy lão thần tử suy tư một chút, cảm thấy nói như vậy hẳn là đủ để đi ra nói với ngoại sứ Bắc Lương rồi, liền mở miệng nói:
"Xin hỏi Thánh Thượng nên ban thưởng như thế nào?"
"Phong hắn làm Vũ An Công, ban thưởng một quận ở phía tây Trạch Châu làm Phong Quốc, thế tập võng thế và đồng thọ quốc gia. Được phong tước này, Dạ Kinh Đường chắc chắn sẽ không bao giờ để ý đến thâm sơn cùng cốc ở Tây Bắc nữa, để Bắc Lương an tâm là được."
"..."
Mấy lão thần tử nghe thấy lời này rõ ràng kinh ngạc vô cùng.
Dù sao thì từ sau khi khai quốc, phong thưởng cao nhất cho người bên ngoài hoàng tộc cũng chỉ có Hầu gia, nhiều lắm là sau khi chết mới được phong làm quốc công, hiện tại có thế tập võng thế quốc công, chỉ có mấy người, họ đều là lúc khai quốc lấy mạng đổi.
Hơn nữa đất phong ở Trạch Châu màu mỡ, đãi ngộ đều có thể so với thân vương rồi, ai nhìn cũng phải đỏ mắt.
Nhưng trước không nói đến những năng lực khác của Dạ Kinh Đường, Đại Ngụy chỉ cần lưu người lại, sau này nếu như khai cương khoách thổ, Dạ Kinh Đường dựa vào dư uy của Vương Đình Tây Bắc, đơn thương độc mã có thể kéo một đội quân làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật ở Tây Bắc, Đại Ngụy chiếm lấy đại tiện nghi như thế, chỉ cấp đất đai một quận, thậm chí có chút uỷ khuất cho Dạ Thế Tử người ta.
Theo lý thuyết thì nên trực tiếp phong 'Thiên Lang Vương', coi Sa Châu là đất phong, ngồi xổm ở phía sau chư bộ Tây Hải, đó mới là tên chính ngôn thuận chúng vọng quy.
Nhưng mà nếu cứ như vậy, Bắc Lương chắc chắn sẽ vỡ tổ, chỉ cần Dạ Kinh Đường nói một tiếng, quyền khống chế của các bộ tộc Tây Hải sẽ tự động đổi sang hắn, hai nước chắc chắn sẽ đánh nhau.