Chương 908. Tâm Tình
Mấy Thần Tử suy nghĩ một lát, cảm thấy phong thưởng này, chỉ sợ cả triều văn võ sẽ không có kẻ đần nào đứng ra phản đối, vì vậy không hỏi nhiều nữa, người cầm đầu ngược lại nói:
"Thần nghe nói, Tĩnh Vương điện hạ có chút thưởng thức đối với Dạ Kinh Đường. Tĩnh Vương đã tới tuổi cập kê, không thể không chọn rể, mà Dạ Kinh Đường cũng coi như là hai lưỡi kiếm, không nắm được, sau này có thể tổn thương mình, lấy lão thần thấy, không bằng..."
Nữ Đế dừng bút vẽ lại, hơi nghĩ nghĩ:
"Chuyện này chờ Tĩnh Vương trở về, để chính nàng định đoạt. Các ngươi đi xuống trước đi."
Mấy lão thần tử thật ra càng muốn đề nghị để Nữ Đế thu Dạ Kinh Đường vào hậu cung phong làm Dạ quý phi.
Hai người này sinh hạ Long Tử, chính là người thừa kế duy nhất của Đại Ngụy thậm chí Tây Hải, từ bất kỳ phương diện nào đều phù hợp với pháp chế.
Nhưng mà Nữ Đế là thân nữ nhi, chuyện này khác nhau rất lớn, mấy người cũng không dám mở miệng lung tung, chỉ cúi người hành lễ:
"Lão Thần cáo lui..."
...
Lộc cộc lộc cộc
Chớp mắt đã vào đêm, bạch mã rời khỏi dãy núi, lại lần nữa bước lên sa mạc vô tận.
Một trận tuyết nhỏ rơi vào trên bãi cỏ vàng, gió lạnh nhanh chóng thổi thẳng vào mặt, thổi lên áo choàng màu đen và lông chim màu trắng.
Dạ Kinh Đường ngồi trên lưng ngựa, trước đó ước định cẩn thận tụ hợp ở Hồng Hà trấn, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tối mai sẽ có thể đến, đáy mắt khó tránh khỏi có chút cảm giác chỉ muốn trở về.
Thái hậu nương nương vẫn ngồi ở phía trước, bị hai tay Dạ Kinh Đường vòng vào trong lòng, ánh mắt nhìn về phía trước, gương mặt thục mỹ nhìn như yên tĩnh, nhưng đáy mắt lại mang theo ba phần cô đơn, không có tới thời điểm tươi cười.
Chuyện xảy ra trên núi Tuyết Sơn, Thái hậu nương nương cực kỳ tự trách, hận không thể lập tức trở lại nơi an ổn thái bình.
Nhưng trên đường về nhà, Thái hậu nương nương lại không vui, bởi vì nàng đã nhìn mình một người đang ở trong Phúc Thọ cung, cả ngày lẫn đêm lặp lại một ngày, không có hung hiểm cũng mất ấm áp, cả đời này đều khó mà quên được mấy ngày hôm nay.
Thái hậu nương nương nhẫn nhịn trong cung mười năm, thời gian qua đã quá đủ, lần này nàng được nhuốm bụi trần, thậm chí cảm thấy sau lưng phát lạnh, thần hồn không yên, tựa vào trong lòng nam nhân, lại có một cảm giác xúc động, muốn nói một câu:
"Kinh Đường, không tiễn ta về nhà đi được không."
Nhưng thân là Thái hậu, nàng hiển nhiên không thể nói lời này.
Dạ Kinh Đường nhất định sẽ trở về, mà nếu nàng không trở về thì có thể đi đâu?
Thái hậu nương nương tâm loạn như ma, cắn thật chặt môi dưới, sau khi ngựa chạy nhanh, vành mắt đã đỏ lên, mặc cho gió lạnh và bông tuyết đánh vào gương mặt, muốn duy trì sự thanh tỉnh, lại không nín được cảm xúc gần như sụp đổ từ đáy lòng.
Dạ Kinh Đường chạy ngựa tiến lên còn không phát hiện có gì không đúng, nhưng sau khi đi được một đoạn thì lại phát hiện trên tay có thêm một chút ấm áp, hắn cúi đầu nhìn thấy một giọt nước mắt, nhướng mày, thả chậm ngựa, nghiêng đầu dò xét:
"Nương nương?"
"Bản cung..."
Thái hậu nương nương muốn nói chuyện, lại có chút nức nở, liền mím môi.
Dạ Kinh Đường cảm giác thân thể Thái hậu nương nương đang run nhè nhẹ, hơi nghĩ lại, đã hiểu tại sao Thái hậu nương nương lại như thế.
Chuyện này giống như những tiểu hài ăn nhờ ở đậu, bị kiềm chế sinh hoạt trong thời gian dài, đi ra ngoài trải nghiệm mấy ngày vui vẻ, bỗng nhiên lại phải trở về địa ngục lạnh lẽo kia.
Tiểu hài từ nhỏ đã rất vui vẻ được cha mẹ che chở, vĩnh viễn không thể nào chịu nổi sự bất lực và tuyệt vọng sâu tận xương cốt kia.
Dạ Kinh Đường chưa từng trải qua, nhưng có thể cảm nhận được loại cảm xúc này, sau khi trầm mặc một chút, đã an ủi:
"Không có gì, ta trở về cũng không phải là bỏ mặc nương nương. Ở kinh thành mỗi ngày ta đều tiến cung, Tuyền Cơ chân nhân ở đây, nàng mỗi ngày đều mang ngươi chạy khắp nơi, Tuyền Cơ chân nhân không ở đây, ta cũng có thể mang nương nương ra ngoài chạy, cũng không phải Tuyền Cơ chân nhân không ở đây thì ngươi không thể ra cửa giống như trước đây."
Thái hậu nương nương mắt đục đỏ ngầu, nghe thấy lời nói nhu hòa bên tai, bờ môi giật giật, muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chỉ nói ra một câu:
"Thật sao?"
Dạ Kinh Đường từ lần đầu tiên tiến cung nhìn thấy Thái hậu, thật ra vẫn rất đau lòng. Dù sao thì Thái hậu cũng không giống với tất cả các cô nương khác, nhìn như có được tất cả, lại mất đi tự do đơn giản nhất, sinh hoạt trong thế giới ngũ thải tân phân, mình lại nhất định là đen trắng.
Thái hậu nhìn có chút ngây thơ, hoặc là nghịch ngợm, nhưng nàng có thể có biện pháp nào?
Suy nghĩ lại, nếu như Dạ Kinh Đường mười năm như một ngày đối mặt với thành cung, vậy ngày nào đó hắn gặp phải một con kiến cũng coi là bạn chơi đùa nửa ngày.
Cho dù Thái hậu nương nương có nguy hiểm hay không thì việc nàng nhảy dựng lên cản ám khí cho hắn ở Ngọc Đàm sơn trang là thật, sau đó lấy ra Dục Hỏa Đồ trân tàng nhiều năm trị thương cho hắn cũng là thật, có thể không có ý kiến gì đối với hắn, nhưng trong đáy lòng tất nhiên coi hắn là người ân cần thăm hỏi.
Dạ Kinh Đường lần này đi ra ngoài, sớm chiều va chạm, hiểu được Thái hậu nương nương vui mừng cỡ nào, vì vậy không muốn bởi vì mình chần chờ lo lắng để Thái hậu không hụt hẫng, không muốn để Thái hậu quay về cuộc sống lúc trước.
Dạ Kinh Đường quấn chặt áo choàng lại mấy phần, ôm Thái hậu nương nương khẳng định nói:
"Thật... Nương nương có thể xả thân cản ám khí cho ta, cho dù thân phận của nương nương là gì thì ta cũng sẽ quan tâm nương nương bằng tình cảm chân thành."
Tình cảm chân thành...
Thái hậu nương nương núp ở trong lồng ngực rắn chắc, u buồn ở đáy mắt tiêu tán, biến thành phức tạp và cổ quái, bờ môi lúng túng nhịn nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói câu:
"Ngươi nói chuyện phải giữ lời, Dục Hỏa Đồ của bổn cung đều cho ngươi, không có thứ khác."
Dạ Kinh Đường lắc đầu cười một tiếng, nhẹ nhàng "Đi" một tiếng, bay về hướng đông.