Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 912 - Chương 912 - Aaa

Chương 912 - Aaa
Chương 912 - Aaa

Chương 912. Aaa

Chiết Vân Ly nghe thấy lời này, ánh mắt đương nhiên vui mừng:

" Học xong Kim Lân Đồ, có phải là đao thương bất nhập, giống như Long thúc, chó hoang đều không cắn nổi hay không?"

"Hả?"

Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc là não bị chấp tới mức nào mới có thể liên hệ Kim Lân Đồ với việc bị chó hoang cắn, hắn nghĩ một chút, nghiêng đầu dò xét, ân cần nói:

"Ngươi bị chó trên trấn cắn rồi à? Có phải cái con chó màu đen vàng kia hay không? Ta mới đi nửa năm, lại dám cắn người linh tinh, thật sự là vô pháp vô thiên..."

Dạ Kinh Đường nói xong, liền chuẩn bị đi cửa trấn tìm con thổ cẩu kiệt ngạo từ nhỏ kia để tính sổ.

Chiết Vân Ly vội vàng giữ chặt Dạ Kinh Đường:

"Không phải không phải, võ nghệ của ta cao như vậy, làm sao có thể bị chó cắn, tùy tiện hỏi một chút thôi."

Dạ Kinh Đường lúc này mới thôi, đáp lại nói:

"Không nói chó hoang, chỉ cần luyện thời gian đủ dài, ta thấy... Lão Hổ đều không cắn nổi."

Chiết Vân Ly hì hì cười, có thể là cảm thấy Dạ Kinh Đường đối với nàng quá tốt, có chút ngượng ngùng, dùng ngón tay quấy lấy một sợi tóc rủ xuống, xấu hổ hỏi:

"Kinh Đường ca ca ~ Vì sao ngươi lại đối với ta tốt như vậy?"

Dạ Kinh Đường nhoẻn miệng cười:

"Sư nương của ngươi dặn dò, không có ý gì khác."

Sư nương dặn dò...

Ý của sư nương là để Kinh Đường ca tốt với ta một chút, chủ động một chút...

Đôi mắt của Chiết Vân Ly giật giật, cảm thấy chuyện này sợ là rất ghê gớm!

Không phải sư nương chuẩn bị tác hợp ta và Kinh Đường ca chứ?

Sao sư nương có thể như vậy, đều không thương lượng với ta à...

Ánh mắt của Chiết Vân Ly trở nên có chút cổ quái, suy nghĩ một chút nói:

"Sư nương nói chuyện, ngươi nghe theo hết sao? Là nam nhi, phải có chủ kiến."

Dạ Kinh Đường đương nhiên không rõ Tiểu Vân Ly đang nghĩ cái gì, đối với chuyện này chỉ nói:

"Sư nương của ngươi bảo ta đối với ngươi tốt một chút, ta còn có thể có chủ kiến gì? Chăng lẽ lại đối với ngươi tệ bạc sao?"

Ý của hắn chính là tuân theo sự sắp xếp của sư nương...

Chiết Vân Ly có chút luống cuống, không rõ làm sao đáp lại lời này, liền ngượng ngùng cười một tiếng, chạy về phía đại viện:

"Ta đi làm chút gì đó cho chim chim ăn, Kinh Đường ca nghỉ ngơi trước đi."

"Chíp chíp!"

Chim chim đang tản bộ ở phía sau nghe thấy tiếng động, mở cánh lớn ra đuổi theo.

Dạ Kinh Đường có chút không hiểu thấu, nhưng xưa nay Vân Ly đã hùng hùng hổ hổ như vậy, hắn cũng không để ý, tiến vào tiêu cục...

Ánh trắng trên đầu cành cây.

Trong tiêu cục đèn đuốc sáng trưng, mấy người tổng bộ ở trong đại viện nhìn dê nướng nguyên con của Chiết Vân Ly, chim ở bên cạnh hỗ trợ ăn thử, Đông Phương Ly Nhân và Tuyền Cơ Chân Nhân thì vây quanh ở trước mặt Thái hậu hỏi han ân cần.

Dạ Kinh Đường liên tục cưỡi ngựa bôn ba lâu như vậy, lại bị thương nhẹ, nói không mệt mỏi là không thể nào. Chờ sau khi trở lại chỗ an ổn, trong lòng hoàn toàn trầm tĩnh lại, ngay cả ngón tay cũng không muốn động, dựa vào trên giường nghỉ ngơi.

Dạ Kinh Đường ở lại trong phòng phía đông lúc nhỏ hắn ở, tuy rằng đã xử lý tất cả vật phẩm cá nhân khi bán đi tiêu cục, nhưng cái bàn giường chiếu vẫn còn, lúc này đã trải lên đệm chăn mới.

Phạm Thanh Hoà bởi vì thời tiết rất lạnh, nàng đã thay đổi trang phục nữ tử Trung Nguyên lưu hành, cũng là kiểu dáng đỏ vàng giao nhau, có chút hoa lệ, nhưng không rộng rãi giống váy sa, rất là bó người, có thể hoàn toàn phác hoạ ra đường cong của nàng.

Trước kia váy của Phạm Thanh Hoà không lộ ra dáng người, còn không nhìn ra đặc biệt, lúc này mặc vào một thân như thế, rõ ràng có thể phát hiện tỉ lệ mông eo kinh người, làn da cũng rất trắng, quả thật có khác biệt với cô nương Trung Nguyên.

Dạ Kinh Đường tựa đầu giường cởi áo ra, ánh mắt đương nhiên không nhìn về phía đường cong của nàng, chỉ là vẻ mặt bình tĩnh để cho phạm cô nương hỗ trợ kiểm tra thương thế.

Phạm Thanh Hoà mở băng bó ra, nhìn thấy vết thương làm cho nàng giật mình, đáy mắt rõ ràng có mấy phần lo lắng, nhưng vẫn an ủi:

"Tình huống không nghiêm trọng, dưỡng thương một đoạn thời gian là có thể khôi phục."

Bùi Tương Quân là vợ của hắn, là người quan tâm Dạ Kinh Đường nhất không thể nghi ngờ, lúc này nàng đang ngồi ở đầu giường bên bàn đọc sách, đáy mắt mang theo ba phần nổi nóng:

"Sớm biết như vậy thì ta đã đi cùng ngươi, Đoạn Thanh Tịch giết đại ca của ta, còn dám tới đối phó với ngươi, thù này không báo, Hồng Hoa lâu ta còn đặt chân trên đời này như thế nào..."

"Chuyện của Đoạn Thanh Tịch để ta giải quyết, ta không sao, không cần quan tâm như vậy..."

Dạ Kinh Đường an ủi hai câu sau đó lại xoay đầu lại, nhìn về phía Phạm Thanh Hoà:

"Bây giờ Thái hậu đã không còn đáng ngại, kế tiếp là Phạm cô nương phải không?"

Bình Luận (0)
Comment