Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 913 - Chương 913 - Tâm Sự

Chương 913 - Tâm Sự
Chương 913 - Tâm Sự

Chương 913. Tâm Sự

Phạm Thanh Hoà tới trị thương, thật ra vẫn luôn suy nghĩ xem nên nói chuyện này như thế nào, nàng suy nghĩ một chút nói:

"Dạ công tử là hậu nhân của Thiên Lang Vương, bây giờ đã hiển lộ thân phận ở thành Lang Hiên, Bắc Lương chắc chắn sẽ không làm như không thấy ngươi. Người giang hồ đạo hạnh cho dù cao hơn, phía sau không có chống đỡ, như vậy cũng không an toàn. Phương diện khác ta không được, nhưng y thuật cũng chỉ kém hơn Vương thần y một chút, Dạ công tử giúp Đông Minh bộ đại ân như thế, cho dù là quan hệ giữa hai nhà mấy năm qua hay là báo ơn, ta đều nên hộ tống Dạ công tử một đoạn thời gian..."

Mặc dù Dạ Kinh Đường đã luyện qua Dục Hỏa Đồ, nhưng thời gian cũng không dài, bị thương vẫn là băng bó điều dưỡng, có nữ thần y ở bên cạnh, quả thật muốn an ổn một chút mà khinh công của Phạm Thanh Hoà xuất thần nhập hóa cũng sẽ không cản trở, lập tức gật đầu nói:

"Vậy thì phiền phức cô nương rồi."

"Phiền phức cái gì mà đều là ta nên làm."

Phạm Thanh Hoà thấy Dạ Kinh Đường không khước từ, đương nhiên yên lòng, băng bó vết thương kỹ lại, đứng lên nói:

"Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta lại đi xem Thái hậu một chút."

Bùi Tương Quân vẫn luôn chờ đợi bên cạnh, mãi đến khi Phạm Thanh Hoà ra khỏi phòng mới đóng cửa lại, đi đến trước mặt ngồi xuống, đáy mắt tràn đầy đau lòng, giúp đắp kín chăn.

Dạ Kinh Đường vốn định quân tử một chút, nhưng quả thật đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, thấy trong phòng không có những người khác không nhịn được kéo Tam Nương vào trong lòng, cúi đầu liền hôn.

"Ô..."

Bùi Tương Quân cũng không phản kháng, sau khi hôn qua mới tách ra, cau mày nói:

"Ngươi còn có ý đồ xấu? Bị thương nặng như vậy, nên nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt."

Dạ Kinh Đường nghe thấy mấy chữ "Nghỉ ngơi dưỡng sức" thì đau đầu, bất đắc dĩ nói:

"Lần trước đánh xong ở Ngọc Đàm Sơn Trang, ta nghỉ ngơi nửa tháng, sau đó đi thành Lang Hiên, lại là nửa tháng, hiện tại lại nghỉ ngơi nửa tháng, ta sắp trở thành hoà thượng, mà tĩnh dưỡng cũng không phải là không thể nằm hưởng thụ..."

Bùi Tương Quân tính toán một chút, hình như thật sự là vậy, do dự một chút, vẫn thuận theo ý của Dạ Kinh Đường, chủ động cởi dây áo:

"Vậy ngươi đừng nhúc nhích, làm loạn lại làm bị thương cánh tay, Ngưng Nhi trở về sẽ mắng ta."

Dạ Kinh Đường đương nhiên gật đầu đối với chuyện này.

Sột sột soạt soạt...

Bùi Tương Quân sợ người trong tiêu cục nghe thấy cũng không dám quá lớn mật, chăn mền hất lên trên lưng, tự vào ngực, bàn tay chậm rãi an ủi, ánh mắt thì nhìn qua cái bàn bên cạnh:

"Khi ngươi còn nhỏ đã ở đây đọc sách viết chữ à?"

Dạ Kinh Đường quay đầu lại nhìn, đáy mắt ngược lại là nhiều hơn mấy phần cảm giác giống như đã qua mấy đời, suy nghĩ một chút nói:

"Ừm... Ta nhớ chuyện ba bốn tuổi chỉ có một mình ở đây, ban đêm đọc sách học viết chữ bằng bút lông. Lúc ấy lòng dạ kiêu ngạo, nghĩ đến dựa vào thông minh tài trí của ta, tùy tiện học một chút còn không phải trúng ngay Tam Nguyên à, tương lai cũng không tranh bá thiên hạ, làm một Vương gia nhàn tản cũng không kém quá nhiều..."

Bùi Tương Quân phát hiện trạng thái của Dạ Kinh Đường nổ tung, cũng không làm nóng người quá nhiều, khẽ cắn môi đỏ để cây thương tiến vào trong, mông hơi xoay:

"Lòng dạ này quả thật rất kiêu ngạ o. Sau đó thì sao?"

Dạ Kinh Đường bị hơi nước bao phủ, nhẹ nhàng thở ra một hơi:

"Sau đó phát hiện việc ngồi một mình viết chữ và tài hoa không có gì liên quan, chỉ riêng viết câu đối của tiên sinh tư thục, ta cũng không nắm chắc có thể tách ra được. Nếu văn không làm được, liền đổi thành kinh thương, nghĩ đến việc làm ra bảy tám món đồ sau đó bán, cưới mười người... Khục ~... Sau đó phát hiện bên ngoài cái gì cũng có. Cuối cùng không thể không đổi thành tập võ..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Tướng Quân dần dần đỏ lên, khẽ hừ nhẹ:

"Còn cưới mười người... Người nào đấy, con người ta đều có các thiên phú, chỉ là đại bộ phận đều không bị khai quật mà thôi. Mới đầu ta cũng chỉ học đàn cờ thư hoạ, không có hứng thú với tập võ, bởi vì căn cốt quá tốt, mới học thử một chút..."

Trong phòng đèn đuốc yếu ớt, nhẹ giọng thì thầm không ngừng.

Hai tay Dạ Kinh Đường ôm eo nhỏ, nhìn đôi mắt đẹp của Tam Nương có chút xấu hổ trước đèn, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại lời nói, nhưng hai người hiển nhiên đều có chút không yên lòng...

Bình Luận (0)
Comment