Chương 958: Tụ hợp!
Trời tờ mờ sáng.
Trong khách điếm lặng yên không một tiếng động, trên đường phố ngoài cửa sổ có nhiều thanh âm đi lại hơn.
Trong phòng, Phạm Thanh Hòa nằm trên gối, hai tay khoanh bên hông nhắm mắt ngủ say, nửa mê nửa tỉnh, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến:
Cộc cộc cộc.
"Xuỵt đừng ồn."
"Chít chít..."
Phạm Thanh Hòa mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cửa đã thấy cửa phòng bị đẩy ra, Chim Béo chui vào, một đầu đâm vào trong chiếc nón trên bàn, không có động tĩnh gì, động tác có thể nói như nước chảy mây trôi.
Sau đó Dạ Kinh Đường đi vào, trên lưng còn cõng một người.
Phạm Thanh Hòa thoáng dò xét, thấy người đeo trên lưng chính là Tuyền Cơ Chân Nhân, đáy mắt hơi kinh hãi, chống nửa thân trên lên dò hỏi:
"Nàng bị sao vậy?"
Dạ Kinh Đường dùng chân đẩy cửa phòng, cõng Tuyền Cơ Chân Nhân say khướt lên giường đặt xuống trước mặt:
"Nàng bị Đoạn Thanh Tịch và người của Thiên Cơ Môn đánh lén, trúng Toái Tâm Châm, cô giúp nàng xem tình hình đi."
Phạm Thanh Hòa nghe thấy yêu nữ trúng Toái Tâm Châm, thần sắc ngưng trọng một chút, nắm chặt cổ tay Tuyền Cơ Chân Nhân cẩn thận kiểm tra chốc lát:
" Mạch tượng bất ổn, đại khái còn đỡ, nhưng mà nàng trúng Toái Tâm Châm cần phải tĩnh dưỡng, sao ngươi còn để nàng uống rượu?"
Tuyền Cơ Chân Nhân chỉ là quát nhẹ, cũng không phải bị ngất, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, còn say mà như không phải say, tiếp một câu:
"Túy trung sinh mộng chết là chuyện may mắn hiếm có, hắn lại không quản được ta..."
Trong khi nói chuyện, Tuyền Cơ Chân Nhân mở mắt ra, nhìn hai người một chút, lại vặn vẹo thân thể, xô đẩy Phạm Thanh Hòa vào trong, lưu lại vị trí bên ngoài, đưa tay vỗ vỗ giường ngủ:
"Dạ Kinh đường, ngươi bận rộn cả đêm, mệt chưa? Hay là cũng nằm xuống nghỉ ngơi?"
Dạ Kinh Đường nói thật muốn nằm lên, cho Thủy Thủy một bài học khắc ghi cả đời nhưng Phạm cô nương nằm song song trước mặt, hắn chắc chắn không thể làm vậy, lập tức xem như không nghe thấy, dò hỏi:
"Thân thể Phạm cô nương thế nào rồi?"
Thân thể Phạm Thanh Hòa ngược lại không sao, nhưng trong đầu tất cả đều là Dạ Kinh Đường từng gặp qua mất mặt của nàng. Nghĩ tới yêu nữ tận lực trêu chọc chuyện ngủ chung này, trong đầu càng thêm quái dị.
Phạm Thanh Hòa vụng trộm ngắm Dạ Kinh Đường một chút, thấy Dạ Kinh Đường mắt không tà niệm, tựa hồ cũng không để ý chuyện tối hôm qua trong lòng mới thầm yên tâm chút ít, mỉm cười nói:
"Ta tốt hơn nhiều rồi, ngủ một giấc là được. Để ta chăm sóc nàng đi, cả đêm ngươi không ngủ, cũng nghỉ ngơi một lát."
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không nhiều lời, dò xét qua lại vài lần, xác định hai người không có vấn đề gì lớn, đứng dậy giúp đỡ đặt trướng xuống, ôm Chim Chim ngủ như lợn chết ra khỏi cửa.
Cửa phòng khép kín, Dạ Kinh Đường đứng ở lối đi nhỏ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn định báo bình an với Ngưng Nhi.
Nhưng trời cũng sắp sáng, Ngưng Nhi cùng Tiết giáo chủ nhất định đang nghỉ ngơi, hắn chạy ra cửa đem Ngưng Nhi từ trong chăn kéo ra ngoài, nghĩ lại cũng không quá thích hợp, liền ôm Chim Chim vào phòng bên cạnh.
Kết quả vừa chuẩn bị mở cửa, bỗng nhiên lại nghe được tiếng nói truyền đến:
"Y phục cũng không biết cởi... Ồ? Sao ngươi lại mặc y phục của Dạ Kinh Đường?"
"Y phục bị rách rồi."
"A, hắn xé y phục của ngươi rồi?!"
"Độc châm ở trên lưng, không xé không hút được toàn bộ sao?"
"Ngươi chính là sư phụ của Tĩnh Vương, coi như một nửa mẫu thân của hắn, thân thể có thể cho hắn nhìn sao?"
"Ngươi chả là dì của nó đấy..."
"Ta đâu có đưa cho hắn... Xích qua, qua một bên, đừng chen lấn ta..."
Dạ Kinh Đường mở trừng hai mắt, trong lòng có chút cổ quái, lắc đầu quét tạp niệm vào cửa...
Giữa trưa, bến tàu dần dần trở nên bận rộn, các khách giang hồ từ nam chí bắc tụ tập trong quán ăn và tửu lâu, tiếng nghị luận còn sôi nổi hơn hôm qua:
"Nghe nói bên cạnh Dạ đại hiệp còn có một cô nương nữa, dùng đao lớn, đao dựng thẳng cao ngang đầu, trưởng thành sẽ đẹp hơn Thiên Tiên, linh khí bức người, hệt như tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ..."
"Ồ? Chẳng lẽ là khuê nữ của Dạ nhạc phụ?"
"Dạ đại hiệp mới hai mươi tuổi, làm sao có khuê nữ, theo ta thấy, có thể là hồng nhan tri kỷ. Nghe nói cô nương kia không thua nữ thần mĩ nhân đệ nhất giang hồ năm xưa..."
Trong tiếng nghị luận ồn ào, một chiếc thuyền buôn chậm rãi lái theo giang đạo tới.
Tiểu Vân Ly da trắng trẻo xinh đẹp, hai tai nghe tiếng khen ngợi, đáy lòng khó tránh khỏi cảm thấy đắc ý.
Nói không thua sư nương, nàng vẫn cảm thấy hơi quá khoác lác, dù sao nàng mới mười sáu, nhỏ hơn sư nương một giáp, cởi sạch đồ nằm chung một chỗ căn bản là không thể nào so sánh được.
Phía sau Chuyển Vân Ly, Bùi Tương Quân ăn mặc như phu nhân trông ra bến tàu tìm kiếm tung tích Dạ Kinh Đường, đáy mắt ẩn ẩn lo âu, đứng chung một chỗ với Vân Ly rất giống phu nhân trẻ tuổi dẫn theo khuê nữ vọng phu.
Rất nhanh, thuyền tựa vào bến tàu, bên bờ biển một bóng người chen chúc đi ra, xa xa vẫy tay:
"Tam Nương."