Chương 959. Ngươi Lấy Oán Trả Ơn Sao!
"Kinh Đường ca ca."
Chiết Vân Ly thấy vậy vội vàng vẫy tay.
Bùi Tương Quân thấy Dạ Kinh Đường bình yên vô sự, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt có thêm vài phần ý cười, từ trên bàn đạp đi xuống, dò hỏi:
"Kinh Đường, hôm qua huynh đi đâu vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Chỉ là gặp mai phục, ta không sao. Có điều Phạm cô nương và Tuyền Cơ Chân Nhân bị thương nhẹ, đều nghỉ ngơi ở khách điếm."
Dạ Kinh Đường đi tới trước mặt, quét mắt nhìn bộ khoái Hắc Nha trên thuyền, dò hỏi:
"Mấy người Tĩnh Vương đâu?"
"Ngày hôm qua huynh đi suốt đêm không về, Tĩnh Vương và Thái Hậu đều lo lắng, vừa mới ngủ xong. Huynh đi báo bình an trước đi, ta đi tìm Lưu Hương đường chủ ở Nhai Châu nghe ngóng chút tin tức."
Dạ Kinh Đường thấy vậy, liền đi lên thuyền, vẫn không quên nói với Vân Ly:
"Trà lâu ở chính giữa chợ, đang nói về chuyện của Đoạn Long Đài, lão tiên sinh đó mới nói rất tốt, hôm qua ta nghe nửa buổi tối..."
"Thật sao?"
Chiết Vân Ly đang lo không có việc gì làm, lập tức cùng Tam Nương tiến vào con phố nhỏ.
Dạ Kinh Đường đưa mắt nhìn hai người đi, sau đó leo lên khoang thuyền bắt chuyện với bọn người Dư Long, câu thông chuyện Kính Nam trấn buôn bán nhu yếu phẩm, để Xà Long dẫn đội đi thăm dò vật phẩm vi phạm cấm chế của tiêu cục, tiện triều đình kết án xem như là chứng cứ.
Đợi mọi chuyện phân phó xong, Dạ Kinh Đường mới một mình tiến vào lâu thuyền.
Ở tầng hai của lâu thuyền, trong phòng ngủ.
Tối hôm qua Dạ Kinh Đường suốt đêm chưa về, Thái Hậu Nương Nương tự nhiên một đêm không ngủ, mặc dù tức giận với hành vi vô Pháp vô thiên của Dạ Kinh Đường, khi trở về còn tùy tiện phá vỡ giao hẹn, bỗng nhiên mất liên lạc, những cảm xúc này vẫn bị nỗi lo lắng chiếm chỗ, dứt khoát liên tục nghe ngóng tin tức.
Chờ đến khi bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, ánh mắt Thái Hậu Nương Nương khẽ nhúc nhích, đứng dậy khoác áo choàng lên, liếc qua cửa sổ vài lần, xác nhận Dạ Kinh Đường không có gì khác thường, lại đi tới chỗ cửa phòng, muốn chờ Dạ Kinh Đường đi ngang qua vừa vặn mở cửa, sau đó không nóng không lạnh chào hỏi.
Đáng tiếc là, hiển nhiên Thái Hậu Nương Nương đã quên mất Dạ Kinh Đường có trực giác tốt đến mức nào.
Dạ Kinh Đường chào hỏi Hồng Ngọc chuẩn bị bữa sáng xong, đi vào trong hành lang lầu hai, còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy phía sau truyền đến một hơi hít thật sâu, đè xuống cảm xúc động tĩnh, hắn thấy vậy liền yên lặng đè xuống tiếng bước chân.
Gõ nhẹ cửa, Thái Hậu Nương Nương đặt tay lên cửa, làm tốt động tác đi ra ngoài nhưng nghiêng tai lắng nghe một lát lại phát hiện tiếng bước chân lên cầu thang liền biến mất.
Thái Hậu Nương Nương chớp chớp đôi mắt hạnh, chờ một lát không có tiếng động, liền hé ra một khe nhỏ, muốn xem tình huống bên ngoài như thế nào.
Kết quả rất tốt, nàng vừa đến gần cửa xem xét liền phát hiện gần ngoài cửa trong gang tấc, có một gương mặt anh tuấn rạng rỡ, mặt mang ý cười nhìn nàng.
Thái Hậu Nương Nương trong lòng cả kinh, muốn đóng cửa lại nhưng hiển nhiên đã trễ.
Cọt kẹt..t..tttt
Cửa phòng bị đẩy ra rồi đóng lại, Dạ Kinh Đường mặc hắc y đi vào phòng.
Thái Hậu Nương Nương lui về phía sau hai bước, hai tay chống bên hông, ngẩng đầu ưỡn ngực muốn bày ra khí thái uy nghiêm của mẫu nghi thiên hạ, nhưng còn chưa kịp nói chuyện liền nhìn thấy nam nhân cao hơn nàng rất nhiều trực tiếp đi tới trước mặt, ôm lấy gương mặt của nàng.
"Ngươi làm càn. Hu... "
Chân mày Thái Hậu Nương Nương dựng thẳng, khó tránh bị ngậm môi đỏ, lại không dám làm ra động tĩnh quá lớn, liền cắn chặt hàm răng, dùng cung giày đi giẫm lên chân Dạ Kinh Đường.
Kết quả hiển nhiên Thái Hậu Nương Nương bị thua thiệt thân thể cao lớn, nàng chưa kịp dẫm lên mũi chân, Dạ Kinh Đường liền ôm lấy eo, ôm lấy bắp chân nàng treo trên bầu trời, hai chân rời mặt đất.
Thái Hậu Nương Nương châu tròn ngọc sáng cả người dán ở ngực, còn bị nắm cằm tránh không thoát, đáy lòng căm giận và khẩn trương, không biết làm sao đành phải nhắm mắt lại, không đáp lại nửa điểm.
Dạ Kinh Đường cũng không thô lỗ, ôm một cái, thấy Thái Hậu Nương Nương sốt ruột muốn chết, còn đi tới đi lui hai bước, mục đích là muốn cho nàng buông lỏng.
Tình cảnh xấu hổ chết người như vậy, ngược lại khiến nữ nhân càng thêm xấu hổ và tức giận muốn chết.
Thái Hậu Nương Nương phát hiện Dạ Kinh Đường giống như tiểu hài tử ôm lấy nàng, đáy lòng có thể tưởng tượng được, lại mở mắt ra, lắc lắc bả vai mấy cái:
"Hừ!"
Lúc này Dạ Kinh Đường mới ngậm miệng, thả Thái Hậu Nương Nương xuống, mỉm cười nói:
"Yên tâm, ta không sao, không cần lo lắng."
Thái Hậu Nương Nương thở dồn dập, lấy tay áo che miệng trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường, nửa ngày sau mới thở được, lộ ra bộ dáng hận hắn không tranh giành:
"Dạ Kinh Đường, bản cung nhịn nhục với ngươi như vậy, ngươi lại dạy nhiều lần không chịu sửa đổi, mạo phạm liên tục, ngươi... "
Dạ Kinh Đường thấy vậy, lại đưa tay ôm lấy, vỗ nhẹ sau lưng an ủi:
"Được rồi, ta nhìn người lo lắng kìa..."
Bổn cung lo lắng cho ngươi, ngươi lại đích thân vào phòng bổn cung?
Ngươi lấy oán trả ơn sao!