Chương 961: Sư Phụ Hỏi Thăm
Đường nhỏ bên bến tàu, bên trong một quán trà.
"Keng keng keng ~ "
"Lại nói về Sở Hào, có một cây thương thép khắc hai chữ Bàn Long..."
Một nhạc sư mãi nghệ giang hồ ngồi cạnh bàn trà gảy tam huyền cầm.
Một bàn nhỏ bày ở giữa tiệm trà, một lão tiên sinh có chòm râu dê cầm chiết phiến trong tay, kể điển cố giang hồ.
Chiết Vân Ly ăn mặc như một cô nương bình thường, trên đầu đội nón rộng vành, an vị bên bàn trên góc phòng lầu hai, ngồi bắt chéo chân, trường đao để bên người, trước mặt là nước trà và hạt dưa, đang tập trung tinh thần nghe kể chuyện, thỉnh thoảng còn vỗ tay khen hay.
Mặc dù mới hơn mười sáu tuổi nhưng dáng vẻ đầy vẻ trộm cướp này không thua bất kỳ tên giang hồ giảo hoạt nào trong tiệm trà, toàn bộ quán trà chỉ có một tiểu cô nương là nàng nhưng không hề có cảm giác mất hài hòa.
Người ở bến tàu đến nghe sách hơn phân nửa là người nhàn rỗi trong giang hồ, nước chảy bèo trôi, mà Chiết Vân Ly là đại tiểu thư của Bình Thiên Giáo, đệ tử đích truyền của đệ nhất cao thủ Chân Sơn Tiết Bạch Cẩm, phong thái làm việc như thế có chút không thích hợp.
Trong lúc Chiết Vân Ly đang chăm chú nghe đến điểm đặc sắc, trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, có một bóng người chắn ngang tầm mắt.
Nón rộng vành che chắn tầm mắt của Chiết Vân Ly, không thấy rõ mặt, muốn nghiêng đầu nhìn nhưng vừa quay đầu lại cảm thấy không đúng, thuận theo vạt áo choàng trước mặt nhìn lại -- người tới mặc một bộ bạch y, khoác áo choàng màu xám, dáng người cao gần bằng nữ vương gia, bộ ngực thì lớn hơn một chút, gương mặt dưới nón rộng vành còn đeo ngọc giáp...
? !
Động tác gặm hạt dưa của Chiết Vân Ly cứng đờ, im hơi lặng tiếng rụt cặp chân đang bắt chéo lại, biến thành tư thế ngồi của cô nương ngoan ngoãn yếu đuối, ngay cả thần thái cũng có chút giống thư hương tiểu thư:
"Ách... sư phụ, sao người lại ở đây? Sư nương đâu?"
Tiết Bạch Cẩm vẫn luôn đứng đắn nhưng cũng không nghiêm khắc, bởi vì Ngưng Nhi rất hung dữ, dạy dỗ Vân Ly nghe lời hoàn toàn không cần sư phụ như nàng quan tâm. Nhưng ở trong lòng Chiết Vân Ly rất kính sợ sư phụ, rõ ràng sợ hơn sư nương rất nhiều.
Dù sao sư nương dù hung dữ nhưng thương nàng, dù nghịch ngợm cũng chỉ là dùng chổi lông gà đánh đòn.
Sư phụ lại không giống vậy, là đệ nhất cao thủ Chân Sơn hàng thật giá thật, bá chủ giang hồ thế tục, có thể ấn kỳ tài ngút trời như Kinh Đường ca ca xuống đánh, trong trí nhớ của Chiết Vân Ly thì sư phụ rất đáng sợ. Có sư phụ như thế này, đồ đệ hoàn toàn không sợ bị đánh, chỉ sợ sư phụ thất vọng, nếu chuyện nghịch ngợm bị phát hiện, cảm giác tội lỗi và khẩn trương đó còn kinh khủng hơn bị sư nương bắt tại chỗ.
Cũng may Tiết Bạch Cẩm không có ý dạy đồ đệ, ngồi xuống cạnh bàn, nói ngay vào điểm chính:
"Ra ngoài làm việc, trùng hợp đi ngang qua, sư nương của con bận việc riêng. Ta và sư nương con phải đi Giang Châu một chuyến, con có muốn đi cùng hay không?"
Chiết Vân Ly nghe thấy vậy thì hai mắt tỏa sáng, nhưng sau đó trong mắt lại lộ ra mấy phần chần chừ.
Đổi lại trước kia khi còn ở Nam Tiêu Sơn, sư phụ muốn dẫn nàng ra ngoài hành tẩu giang hồ thì nàng cao hứng ba ngày ba đêm ngủ không được, bắt đầu chuẩn bị từ sớm.
Bây giờ quen biết Kinh Đường ca ca thì lại khác.
Kinh Đường ca ca cũng là võ khôi, đi theo cũng có thể học hỏi, tuổi tác gần bằng nhau, cùng nhau cười cười nói nói không có chút lo lắng gì.
Đi theo sư phụ và sư nương gần như nàng phải làm tiểu thư khuê các, đi kỹ viện nghe thuyết thư hay lang thang đường phố chắc chắn là chuyện không thể, mỗi ngày còn phải chép sách viết chữ...
Chiết Vân Ly chỉ chần chừ trong giây lát, sau đó nói:
"Sư phụ, đồ nhi mười sáu tuổi, cũng coi là đại cô nương, ừm... vẫn luôn trốn dưới cánh chim, cảm thấy không tốt lắm, người trẻ tuổi mà, vẫn nên đi trải nghiệm chuyện giang hồ nhiều một chút."
Tiết Bạch Cẩm nhìn sắc mặt Vân Ly thì hiểu ý ngay, trong lòng cũng có chút lo lắng, lập tức hỏi:
"Vân Ly, có phải con quan tâm Dạ Kinh Đường hay không?"
Cái gì? !
Chiết Vân Ly hoàn toàn không ngờ sư phụ từ trước đến nay luôn ăn nói có ý tứ lại hỏi chuyện này, ngồi thẳng lưng thêm mấy phần, lắc đầu liên tục:
"Không. Con và Kinh Đường ca ca là quan hệ huynh muội kết nghĩa, trong sạch như nước, sư phụ đừng nghe sư nương nói mấy câu đã tin là thật..."
Tiết Bạch Cẩm sững sờ: "Ta nghe sư nương con nói cái gì?"
Chiết Vân Ly trong lòng biết rõ, ngồi gần lại một chút, chân thành nói: "Có phải sư nương muốn gả con cho Kinh Đường ca ca hay không?"
Hả?
Dù Tiết Bạch Cẩm tính tình bất động như núi, nghe nói như thế thì khóe mắt cũng co rút, thầm nghĩ: ‘Nàng đã ngủ trong chăn người ta rồi, còn không biết xấu hổ mua lớn tặng thê thiếp, gả con cho Dạ Kinh Đường?’
Tiết Bạch Cẩm tới đây là sợ Vân Ly đang ở tuổi mới biết yêu, nhìn lầm người dẫn đến chuyện sư nương và đồ đệ bất hoà, nói:
"Sư nương của con không có ý này, vi sư tới là hỏi quan điểm của con..."