Chương 962. Tiểu Vân Ly Bối Rối
Chiết Vân Ly hoàn toàn không tin, cảm thấy sư phụ và sư nương nhìn trúng thiên tư của Kinh Đường ca ca cho nên mới tới đây dò hỏi, đối với chuyện này nàng chân thành nói:
"Sư phụ, con đâu phải là loại nha đầu không hiểu chuyện đó? Nếu như lòng có nơi nương tựa thì chắc chắn con sẽ cho sư phụ kiểm tra, tuyệt đối không lén lút tự định chung thân với người khác.”
"Kinh Đường ca ca muốn thiên tư có thiên tư, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, chỉ lớn hơn con hai tuổi, hơn nữa còn cùng môn cùng phái với ta, nếu con có ý thì giấu diếm sư phụ làm gì? Con nói cho sư phụ nghe, sư phụ còn không đồng ý, đi tìm người tốt hơn cho con sao?"
"..."
Tiết Bạch Cẩm nghe nói như vậy, cảm thấy rất có lý, nếu Vân Ly thật sự thích Dạ Kinh Đường, nàng không có lý do từ chối, cũng sẽ không cưỡng ép chặt đứt tơ tình, sẽ chỉ biết vứt lại rắc rối cho Ngưng Nhi, để Ngưng Nhi giải quyết.
Vân Ly đã nói vậy, đúng là còn chưa hãm thân trong đó, Tiết Bạch Cẩm yên tâm một chút, hơi châm chước rồi lại nói:
"Vi sư độc bá giang hồ thiên hạ, tay không tấc sắt có thể khiến cho bất kỳ kẻ nào chịu phục, không cần dựa vào thông gia liên minh để phát triển bản thân lớn mạnh, cho nên hôn sự của con tự con tìm, chỉ cần thật lòng thích thì tiểu dân tỉnh lẻ cũng được, hoàng tử địch quốc cũng được, nói cho vi sư biết, vi sư có thể giúp con toại nguyện. Nhưng mà con phải nhìn người chuẩn một chút, đồ đệ của Tiết Bạch Cẩm ta không thể tùy tiện bị đứa nhà quê bắt cóc.”
"Hì hì ~ "
Chiết Vân Ly nghe nói hào khí như thế, vội vàng vỗ ngực nói:
"Sư phụ yên tâm, đều là con lừa người, sao có thể bị người ta bắt cóc được."
"Aizz..."
Tiết Bạch Cẩm âm thầm lắc đầu, tiếp tục nói: "Quan trọng nhất là Dạ Kinh Đường, con vô ý là tốt nhất, phải thận trọng cân nhắc, nghĩ cho kỹ."
"Hả?"
Chiết Vân Ly cầm lấy ấm trà rót cho sư phụ: “Kinh Đường ca ca là hộ pháp giáo ta..."
Tiết Bạch Cẩm lắc đầu: "Dạ Kinh Đường là võ khôi đương đại, con trai của Thiên Lang Vương, rất được triều đình coi trọng, quyền tiền sắc đều không cần Bình Thiên Giáo ta cho, nói đơn giản một chút là vi sư không thể khống chế được.”
"Người không thể khống chế được, dù cho trung thành tuyệt đối thì cũng không thể là người một nhà, bởi vì phản bội hay không chỉ ở một ý niệm của hắn, mà chức giáo chủ này trong tay vi sư..."
Chiết Vân Ly có chút không thích lời này, chân thành nói:
"Nhưng Kinh Đường ca ca không màng danh lợi, cũng giúp chúng ta nhiều việc như vậy..."
"Vi sư không kêu con xa lánh hắn, chỉ cảnh báo con sáng mắt một chút."
Tiết Bạch Cẩm ngữ trọng tâm trường nói: "Dạ Kinh Đường có thể không màng danh lợi, ngoài quan hệ cá nhân, hắn giúp triều đình cũng giúp Bình Thiên Giáo, muốn cho hai bên bắt tay giảng hòa. Nhưng vấn đề này hắn rất khó làm được, lỡ như ngày nào đó lộ tẩy, vi sư lại không chịu chấp nhận làm lành, dù sao hắn cũng phải chọn một phe, trước mắt xem ra không có khả năng sẽ đứng về phía vi sư. Đến lúc đó con hướng về hắn hay là hướng về sư phụ?"
"Con..."
Chiết Vân Ly nghe nói như thế, đáy mắt hiện ra chút bối rối, muốn nói gì nhưng giống như nói cái gì cũng đều sai sai.
Tiết Bạch Cẩm tiếp tục nói: "Cho nên con phải có tâm một chút, xác định có thể buộc lại Dạ Kinh Đường khiến hắn khăng khăng một mực đi theo con thì con mới có thể động tình với hắn. Nếu như qua loa, sau này có thể vi sư và Dạ Kinh Đường vì lập trường khác biệt mà đánh nhau, người khó xử nhất chính là con."
"Ài..."
Chiết Vân Ly suy tư, khẽ gật đầu, nhưng lập tức lại cảm thấy không đúng, chân thành nói: "Sư phụ, người suy nghĩ nhiều quá rồi, con và Kinh Đường ca ca quan hệ trong sạch, không có ý gì với hắn hết. Mà người là sư phụ con, sao Kinh Đường ca ca có thể động thủ với người được, Kinh Đường ca ca có bản lãnh lớn, chắc chắn có thể xử lý tốt những chuyện này."
Tiết Bạch Cẩm đưa tay chỉ chỉ mình:
"Tiết Bạch Cẩm ta chưa từng chịu làm kẻ dưới, Nữ Đế muốn ta cúi đầu xưng thần, không có cửa đâu. Dạ Kinh Đường muốn giải quyết việc này, trước tiên phải đánh cho ta phục, con cảm thấy hắn có cơ hội không?"
"Ách...."
Đối với chuyện này Chiết Vân Ly đúng là khó mà nói ra, mặc dù Kinh Đường ca ca bá đạo nhưng rõ ràng sư phụ càng bá đạo hơn, nàng xoắn xuýt một hồi chỉ đành khẽ thở dài một hơi...
Một bên khác.
Dạ Kinh Đường ăn cơm trong tiệm cầm đồ mới cáo từ Lưu hương chủ, theo Tam Nương trở về bến tàu.
Bùi Tương Quân nghe nói Đoạn Thanh Tịch hợp mưu với người khác bày trận ám toán, trong lòng khó tránh khỏi nổi nóng, lúc này xung quanh không có người ngoài mới nói:
"Đoạn Thanh Tịch có thể lén lúc ra tay thì sẽ không chỉ một lần, trước khi hoàn toàn giải quyết chuyện phiền phức đó, huynh phải coi chừng."
Dạ Kinh Đường nắm chặt tay Tam Nương, khẽ cười nói:
"Tốc độ bình phục của ta nhanh hơn Đoạn Thanh Tịch nhiều, vết thương cũng đã tốt rồi. Hắn trúng một thương của ta, hôm qua còn bị đánh vô số độc châm, mặc dù không phải vết thương trí mạng nhưng chắc chắn tình hình không tốt như ta.”
"Do hắn không nói võ đức trước, đương nhiên ta không thể chờ hắn hồi phục mới đến, ngày mai ta sẽ xuất phát, tìm người diệt tận gốc...."