Chương 963. Nữ Vương Gia Suy Nghĩ
Bùi Tương Quân biết hai bên chiến đấu chắc chắn là Dạ Kinh Đường chiếm tiện nghi, nhưng vẫn dặn dò:
"Không nên khinh thường, huynh tìm Đoạn Thanh Tịch không phải luận bàn mà là báo thù, hắn biết huynh có ý giết hắn, đánh nhau chắc chắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào..."
Trong lúc hai người nói chuyện, đã đi đến dưới khách điếm.
Dạ Kinh Đường dẫn Tam Nương lên lầu, chuẩn bị đi thăm hai nữ tử đang tĩnh dưỡng một chút, nhưng vừa mới đến cầu thang đã phát hiện cửa phòng mở, Lạc Ngưng đi ra.
Từ khi Bùi Tương Quân tách ra ở Lang Hiên Thành thì chưa thấy Lạc Ngưng đến, giờ chợt phát hiện nàng xuất hiện trong nhà, trong mắt tràn đầy vẻ ngoài ý muốn, đang muốn nói chuyện thì thấy Lạc Ngưng hơi đưa tay.
Lạc Ngưng khẽ đóng cửa phòng lại, sau đó đến trước mặt ngoắc ngoắc tay dẫn hai người đi ra xa khỏi phòng một chút, mới nói:
"Thể trạng Thủy Nhi rất hư nhược, vừa ăn chút xong đi ngủ rồi, tinh thần Phạm cô nương cũng không tốt lắm, để hai nàng nghỉ ngơi đi."
Bùi Tương Quân quay đầu nhìn, sau đó đóng cửa phòng lại, kỳ quái nói: "Sao ngươi cũng ở đây?"
"Đi ngang qua chờ thuyền trùng hợp gặp gỡ thôi."
Lạc Ngưng không muốn nói những chuyện loạn thất bát tao này, đổi chủ đề, nghiêm túc nhìn Tam Nương:
"Ngày mai ta phải xuất phát đi Giang Châu, những ngày này ngươi lưu ý một chút, lần sau ta gặp Dạ Kinh Đường, nếu còn phát hiện hắn còn đánh nhau bị thương, ngươi cũng đừng viện lý do, sẽ có quả ngon cho ngươi ăn..."
?
Bùi Tương Quân nghe thấy giọng điệu chính thất như thế này, vẻ mặt lập tức có chút không phục:
"Mấy ngày qua ta gặp Kinh Đường được mấy lần? Ngươi còn không biết xấu hổ nói như vậy? Ít nhất ta còn khuyên vài câu, ngươi thì sao? Quăng cho người khác rồi chạy, chuyện gì cũng mặc kệ không nói, trở về còn dạy dỗ ta, ngươi coi ta là cái gì? Di nương ngươi mời đến hầu hạ tướng công và hài tử chắc?”
"Ta có chuyện quan trọng trong người, không thể không rời đi, không phải ta muốn đi, ngươi ở bên cạnh cũng không chăm sóc tốt..."
"Ài ài...."
Dạ Kinh Đường thấy hai nương tử gặp mặt đã làm rùm beng, cảm thấy tê cả da đầu, vội vàng tiến lên mỗi tay một người, ôm đến trên giường:
"Đừng làm ầm đừng làm ầm, việc này không liên quan gì với các muội, thụ thương là ta không đủ cẩn thận, sau này chắc chắn sẽ chú ý, các muội dạy dỗ ta là được...”
Hai nữ tử nhìn thấy điệu bộ này của Dạ Kinh Đường thì biết hắn muốn làm cái gì. Sắc mặt Lạc Ngưng lạnh lùng:
"Buổi tối hôm qua mới làm, bây giờ giữa ban ngày lại tới?"
Bùi Tương Quân vốn còn muốn đẩy một chút, nhưng nghe lời này, tay lại rụt về, cau mày nói:
"Buổi tối hôm qua ngươi đã thân mật với Kinh Đường?"
Biểu cảm của Lạc Ngưng cứng đờ, nhưng lập tức lại bày ra sắc mặt nghiêm túc:
"Hắn bị thương, ta giúp hắn điều trị một chút, ngươi cho rằng ta muốn à?"
Hôm qua Bùi Tương Quân lo lắng hãi hùng một đêm, kết quả là hồ ly tinh này lại điều trị cho Kinh Đường, trong lòng sao có thể nhịn được, lập tức khoát tay nói:
"Ngươi không muốn thì đi ra ngoài giúp ta trông chừng, ta cũng điều trị thân thể giúp Kinh Đường. Kinh Đường, đi."
"..."
Lạc Ngưng nổi nóng, nhưng chuyện ủy khuất như ra ngoài trông chừng nàng không thể làm, còn chưa biết trả lời như thế nào đã bị đẩy ngã xuống gối, Tam Nương còn chủ động buông màn, quay đầu lại nói:
"Ngươi có đi hay không? Không đi thì giúp một tay cởi áo, người đã lớn như thế, một chút giác ngộ làm thê tử người ta cũng không có..."
Lạc Ngưng hít vào một hơi, Tam Nương kêu nàng đi nàng chắc chắn không thể đi, lập tức quay đầu nhắm mắt, làm ra dáng vẻ không thèm để ý đến các ngươi.
Dạ Kinh Đường thấy hai người không cãi nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có chút không thích hợp nhưng kẹp ở giữa làm lụng vất vả dù sao cũng tốt hơn kẹp ở giữa khuyên can, lập tức nở một nụ cười, đứng bên giường ôm Tam Nương, ngồi xuống đầu giường, cúi đầu hôn môi, lại kéo tay Ngưng Nhi.
Tư tư ~
Lạc Ngưng nhắm mắt, lúc đầu không muốn phản ứng nhưng sau khi bị kéo mấy lần thì không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, vẻ mặt không tình nguyện bị kéo tới, hai tay Dạ Kinh Đường nắm chắc hai vầng trăng tròn, mọi việc đều thuận lợi, mỗi bên một ngụm...
Thời gian đảo mắt đã vào đêm.
Trong khoang thuyền, phía sau rất yên tĩnh, người hầu đi theo đều hoạt động phía trước, tránh quấy rầy đến Tĩnh Vương đang nghỉ ngơi.
Ở trong màn, lông mi Đông Phương Ly Nhân giật giật, sau đó nhanh chóng mở ra, dò xét trái phải, có chút không biết là ban đêm hay là sáng sớm.
Thấy trên thuyền im hơi lặng tiếng, nàng mang giày vào, buộc tóc dài lên đi ra khỏi phòng, bước nhanh tới bên ngoài phòng ngủ của Thái Hậu Nương Nương.
Trong phòng ngủ, Thái Hậu Nương Nương mặc váy ngủ nằm trên giường bày ra động tác ép chân chữ mã, trên mặt bàn còn đặt mấy thứ binh khí, xem dáng vẻ là đang chăm chú luyện công.
Hồng Ngọc cũng bị kéo tới đứng tấn ở cửa sổ, trên trán lầm tấm mồ hôi. Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy dưới tình huống không người giám sát, Thái Hậu Nương Nương lại cố gắng luyện công thì trong đáy mắt không khỏi hiện ra chút bất ngờ, nhưng lúc này cũng không có tâm tư chú ý những chi tiết nhỏ này, hỏi:
"Mẫu Hậu, Dạ Kinh Đường trở về rồi sao?"