Chương 964. Nói Lời Tạm Biệt
Thái Hậu Nương Nương bị ôm hôn đến bây giờ còn chưa hạ hỏa, cơn giận chưa tiêu, nghiêng người ép chân trả lời: "Trở về rồi, bình an vô sự, sư tôn của con hình như bị thương nhẹ, tĩnh dưỡng ở khách điếm bên bến tàu."
Lúc này Đông Phương Ly Nhân mới thở phào nhẹ nhõm, đứng ngoài quan sát một lát, phát hiện Thái Hậu Nương Nương không lười biếng không khỏi âm thầm gật đầu, trở về rửa mặt ăn chút gì đó rồi đi tới đường nhỏ bên bến tàu.
Bởi vì không cần lo lắng an nguy của sư tôn và Dạ Kinh Đường, Đông Phương Ly Nhân cũng không nghĩ nhiều, sau khi đến khách điếm thì lập tức dẫn Mạnh Giảo lên lầu hai.
Hai người còn chưa đi được hai bước thì Đông Phương Ly Nhân chợt nghe cửa phòng bên cạnh có động tĩnh:
"Điện hạ?"
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy thì dừng chân, sai Mạnh Giảo đứng chờ, định đẩy cửa đi vào, nhưng đẩy ra lại phát hiện cửa bị cài then, Dạ Kinh Đường cũng không lập tức mở cửa.
?
"Dạ Kinh Đường? Ngươi đang làm cái gì?"
"Ta đang ngủ bù, đến đây đến đây."
Đông Phương Ly Nhân chờ một chút cửa phòng mới mở ra, Dạ Kinh Đường quần áo chỉnh tề xuất hiện ở cửa, nhưng tóc có chút loạn, sắc mặt cũng không bình thường. Đông Phương Ly Nhân vốn muốn nói nhưng nhìn thấy dáng vẻ này chắc chắn sẽ sinh nghi, dò xét trong phòng, nhìn dáng vẻ như đang hoài nghi, muốn xem xem trong phòng là ai, tìm kiếm sư tôn của nàng.
"Hả?"
Dạ Kinh Đường đưa tay, ôm bả vai Ngây Ngốc, muốn đi ra bên ngoài:
"Là Tam Nương. Tuyền Cơ Chân Nhân ở phòng sau, nội lực tiêu hao có chút lớn, bây giờ đang ngủ với Phạm cô nương, ta dẫn người đi thăm, đừng lên tiếng, tránh đánh thức các nàng."
Đông Phương Ly Nhân thấy là Tam Nương cũng không đi vào trong, chỉ đứng trước cửa nghiêm túc nói:
"Dạ Kinh Đường, ngươi càng ngày càng làm càn, sư tôn nghỉ ngơi ngay bên cạnh, đêm hôm khuya khoắt ngươi không ngủ... sao? Ngươi làm gì?"
Dạ Kinh Đường thấy Ngây Ngốc hung dữ, nắm cổ tay nàng kéo vào trong phòng.
"Đến đã đến rồi, ban đêm cũng không có chuyện gì khác, ừm... nếu không thì đến uống chén trà?"
Uống trà?
Đông Phương Ly Nhân cũng không ngốc, nếu nàng đi vào trong thì không biết sẽ uống được thứ gì, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi được lắm! Ta đi thăm sư tôn một chút, ngươi... ngươi làm việc của ngươi đi, coi như bản vương chưa từng tới."
Dạ Kinh Đường nở một nụ cười tươi, cúi đầu hôn một cái, miễn cho Ngây Ngốc đến không công.
Kết quả Đông Phương Ly Nhân còn tưởng rằng Dạ Kinh Đường giống hôm trước, chơi chiêu ỷ thế hiếp người, kinh hãi giẫm mạnh lên mũi giày của Dạ Kinh Đường, sau đó đẩy Dạ Kinh Đường vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Lạch cạch ~
Dạ Kinh Đường có chút buồn cười, mở cửa đưa mắt nhìn Đông Phương Ly Nhân chạy trối chết, sau đó mới đóng cửa phòng lại...
Ngày thứ hai.
Lúc sáng sớm, ngoài cửa sổ lờ mờ không ánh sáng, mở ra mới phát hiện bến tàu phủ trong làn áo bạc, có một trận tuyết nhỏ.
Dạ Kinh Đường đứng ở cửa sổ, nhìn phong tuyết xa xa trên Thiên Sơn, mặc cho gió lạnh quất vào mặt, muốn đè tạp niệm trong lòng xuống, kết quả vừa hít sâu một hơi thì phía sau có tiếng nói vang lên:
"Đóng cửa sổ lại ~..."
"Ha ha, được."
Trên giường, Tam Nương trắng từ đầu đến chân, đưa lưng về phía gối bên cạnh, hữu khí vô lực, hiển nhiên có chút mệt mỏi, ngón tay cũng không muốn động một chút.
Tối hôm qua, lúc đầu Lạc Ngưng muốn trở về, nhưng sắp phải đi xa, trong lòng thực sự không nỡ, lại thêm Bạch Cẩm cũng không đến giục nàng trở về, đành ở đây một đêm.
Quá trình cụ thể không tiện miêu tả, các tư thế đều cho tiểu tặc thử hết, nếu như không phải sợ động tĩnh quá lớn, kinh động đến Thủy Thủy ở cách đó không xa, chỉ sợ ngay cả ngọc củ cải "Xuất nhập bình an" đều có thể dùng đến.
Lúc này Lạc Ngưng cũng mất hết sức, gối đầu lên gối, bị gió lạnh thổi, kéo chăn mền lên một chút lại đưa tay nhéo dưa hấu trước mặt:
"Không đắc ý nữa? Hôm qua nháo nhào muốn điều trị, sao bây giờ lại ỉu xìu rồi?"
Trên mặt Bùi Tương Quân hơi đỏ ửng, lúc đầu nửa híp mắt, thấy Lạc Ngưng động tay động chân trào phúng nhẹ nhàng hít vào một hơi, bắt lấy cổ tay Lạc Ngưng:
"Kinh Đường, sắc trời còn sớm, huynh làm cái gì đấy? Tiếp tục!"
Dạ Kinh Đường cũng không muốn, sợ hai người mệt nhọc, thấy vậy thì lắc đầu cười, Ngưng Nhi còn sắp đi xa...
Rất nhanh, trời đã sáng rõ.
Tuyết bay như tơ liễu rơi xuống bến tàu, một chiếc thuyền lớn bỏ neo ở bên bờ, thương khách đem theo hành lý leo lên boong tàu theo thứ tự.
Tiết Bạch Cẩm đã lên thuyền trước, đứng bên cửa sổ, lén phất tay từ biệt Chiết Vân Ly.
Dưới một cây liễu ở chỗ hẻo lánh, Lạc Ngưng mặc thanh y, khoác áo lông hồ màu bạc mà Dạ Kinh Đường mới tìm được trên người, trên mặt không có vui thích khi xuân ý trắng đêm, lại khôi phục dáng vẻ nữ hiệp lãnh diễm cấm dục, đưa tay sửa sang vạt áo giúp Dạ Kinh Đường:
"Lúc muội không có ở đây, phải chăm sóc mình cho tốt, đừng cứ Tam Nương cho thì huynh lập tức làm, túng dục thương thân biết không?"
Dạ Kinh Đường cảm thấy Ngưng Nhi ghen ghét Tam Nương ăn một mình, nhưng lời này chắc chắn không thể nói, đưa tay đội nón rộng vành lên cho Ngưng Nhi:
"Đi sớm về sớm, trên đường chú ý an toàn, ta trở lại kinh thành, nếu như chờ sốt ruột sẽ lập tức đi tìm muội."