Chương 966. Tào A Ninh Âm Mưu
Dạ Kinh Đường thấy tình trạng thân thể không nghiêm trọng, yên tâm hơn một chút, giương mắt nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy đôi môi đỏ thắm của Tuyền Cơ Chân Nhân, hắn vô thức muốn đưa mắt nhìn chỗ khác nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, sau đó thoải mái nhìn chăm chú, gật đầu khen ngợi:
"Màu son này thật tươi, Thái Hậu Nương Nương tặng?"
"Ừm."
Tuyền Cơ Chân Nhân khẽ liếm môi, nhìn Dạ Kinh Đường không chớp mắt:
"Muốn ăn?"
?
Dạ Kinh Đường nghe thấy lời này, không khỏi ngồi thẳng một chút, hơi chần chừ, mặt dày mày dạn gật đầu:
"Ừm."
Tuyền Cơ Chân Nhân cười tươi, dịch người vào bên trong, đưa tay vỗ nhẹ bên cạnh:
"Đến đây, cùng nằm một lát đi?"
"..."
Dạ Kinh Đường có chút thụ sủng nhược kinh, cảm thấy Thủy Nhi không có ý tốt nhưng đưa đến miệng cũng không dám ăn thì còn là võ khôi cái gì, hắn nhìn hai bên một chút, thấy chung quanh không có ai, lập tức đứng dậy ngồi xuống đầu giường, đưa tay ôm vai.
Tuyền Cơ Chân Nhân cũng không tránh, chờ khi Dạ Kinh Đường tiến đến trước mặt, thậm chí còn gần sát lại mặt nàng, nàng tự nhiên dựa vào trong ngực hắn, ngẩn mặt nhìn Dạ Kinh Đường.
?
Dạ Kinh Đường không ngờ được Lục tiên tử lại lộ ra hương vị nữ nhân như vậy, lúc đầu muốn sờ loạn để dạy dỗ nàng nhưng giờ cũng thu liễm lại, ôm đầu vai nàng, muốn bày ra dáng vẻ nho nhã, nói mấy câu quan tâm.
Nhưng nào nghĩ tới hắn còn chưa mở miệng thì phát hiện Lục đại tiên tử trong ngực cau mi lại, cúi đầu dùng tay che miệng phát ra hai tiếng ho:
"Khụ khụ -- "
Tiếng ho không lớn không nhỏ, mọi người lầu hai trên thuyền đều có thể nghe được.
Bên trong mấy cái gian phòng xa xa lập tức vang lên tiếng bước chân lộn xộn.
Đông đông đông...
? !
Dạ Kinh Đường khó có thể tin, muốn nhanh chóng đứng dậy, kết quả Tuyền Cơ Chân Nhân còn nắm cổ áo không thả, giương mắt nhìn hắn:
"Không phải muốn ăn son phấn sao? Đến đi ~ "
Dạ Kinh Đường vội vàng đưa tay đầu hàng: "Không vội không vội, sau này hãy nói, người đến rồi..."
Lúc này Tuyền Cơ Chân Nhân mới hài lòng, lại gan to bằng trời tiến lên phía trước hôn lên mặt Dạ Kinh Đường một cái.
Đương nhiên, cử động này không phải ban thưởng mà là Thái Hậu vừa mới thoa son cho nàng, cố ý thử màu sắc ở trên mặt hắn một chút.
Dạ Kinh Đường được buông ra, mau chóng đứng dậy, dùng tay áo lau mặt thật mạnh, gần như là trong một cái chớp mắt tiếp theo, Hồng Ngọc và mấy cung nữ đã chạy vào:
"Lục tiên tử?"
"Hả? Dạ công tử ngươi..."
Dạ Kinh Đường dùng sức lau mặt, thuận thế lau cằm:
"Không sao, mặt bị lạnh cứng nên xoa xoa. Các cô cố gắng chăm sóc, sức khỏe nàng không tốt lắm, đừng để bị phong hàn...”
Khi đang nói chuyện thì bước nhanh ra ngoài, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, để lại một đám cung nữ mờ mịt...
Một bên khác, Hắc Thạch Quan.
Đang lúc hoàng hôn, tuyết như lông ngỗng rơi trên bình nguyên hoang vu của Hắc Thạch Quan, một đội kỵ mã từ Tây Bắc lao vùn vụt tới tiến vào quan khẩu, chạy về phía Đông Nam.
Trong đội có sáu người, bốn gương mặt lạ hoắc, là môn khách Bạch Kiêu Doanh dưới trướng Tả Hiền Vương, hai người còn lại là người quen cũ Tào A Ninh và Hứa Thiên Ứng.
Tả Hiền Vương bị thiệt lớn ở Hoàng Minh Sơn, chư bộ Tây Hải lại bị Dạ Kinh Đường nhiễu loạn lòng quân, chôn xuống quả bom ngầm, chuyện này đã kinh động đến triều đình Bắc Lương, không thể không suy tính phương pháp đối phó.
Sau khi Tịch Thiên Thương đi ám sát nhưng lại chết vô tung vô ảnh, Tả Hiền Vương lập tức chuyển giao việc này cho triều đình Bắc Lương, để Quốc Sư Phủ điều động tài nguyên triều đình xóa đi tai hoạ ngầm.
Tào A Ninh có xuất thân đại nội ám vệ, không đội trời chung với Nữ Đế, kế hoạch tạo phản bị phá huỷ nhiều lần cũng coi như có kinh nghiệm giao thủ nhiều lần với Dạ Kinh Đường, hiển nhiên là người có thể dùng được.
Vì thế Tào A Ninh vừa chạy về Tả Hiền Vương Phủ đã được lệnh làm thuộc hạ đặc phái, chạy tới tụ hợp với nhân mã của triều đình Bắc Lương, đảm nhiệm chức mưu sĩ, bố cục diệt trừ Dạ Kinh Đường!
Tào A Ninh cũng không phản đối chuyện này, khi mới xuất phát thì đã bắt đầu suy nghĩ đến nếu như thất bại, trở về giải thích chuyện hắn còn sống như thế nào.
Mà ý tưởng của Hứa Thiên Ứng cũng không kém nhiều, không cần nói chuyện với Tào A Ninh, sau khi viết xong thư trình báo, chờ khi đến điểm liên lạc của triều đình Đại Ngụy thì sẽ gửi thư đi.
Dù sao Hứa Thiên Ứng cũng là một hiệp khách, bốn môn khách của Tả Hiền Vương giờ đã như người chết, trong lòng có chút áy náy, vì thế nửa đường còn nói:
"Dạ Kinh Đường cực kì xảo trá lại mánh khoé thông thiên, liệu sự như thần, lần này chúng ta đi qua, để cho người của triều đình dẫn đầu, chớ tham công liều lĩnh tránh bị thương."
Bốn môn khách đều là quân tinh nhuệ của Tả Hiền Vương, trong người mang tuyệt kỹ, gần như đều là cao thủ bố cục, độc vật ám khí.
Thủ lĩnh là một lão giả xưng là Ngô Thắng Tử, là thủ lĩnh chuyến này, nghe người mới nhắc nhở thì nói:
"Chúng ta chỉ là trợ thủ bày mưu tính kế, chuyện đối phó với Dạ Kinh Đường có nội tình thông thiên đó không tới phiên chúng ta ra tay. Theo ta tìm hiểu, triều đình mời không ít cao nhân, trong đó có Hoa Linh..."
"Hoa Linh?"
Tất nhiên Tào A Ninh cũng nghe nói tới cái tên này, lãng tử Hoa Linh hình như là nhi tử của người đứng thứ hai trong bát khôi Long Chính Thanh, đều là du hiệp không môn không phái, ở giang hồ Bắc Lương thì chỉ dưới tứ thánh.
Triều đình Bắc Lương có thể mang ra nhân vật như vậy thì hẳn cũng đã tính đến việc phải trả bất kỳ giá nào, hơn nữa tứ thánh đều là thủ lĩnh thế lực cỡ lớn, sức ảnh hưởng quá lớn, chỉ có thể mời được trong thời kỳ mấu chốt, không thể đi ám sát.
Tào A Ninh suy nghĩ một chút, hỏi: "Hoa Linh giết Dạ Kinh Đường, phiền phức cũng không lớn. Nhưng ra tay ở Đại Ngụy, một khi bị phát hiện, chắc chắn người giang hồ sẽ đứng về phía Dạ Kinh Đường, Hoa Linh đừng hòng thoát khỏi Đại Ngụy được, chẳng lẽ hắn đồng ý làm tử sĩ có đi không có về?"
Giả Thắng Tử lắc đầu: "Hoa Linh là du hiệp, sao lại bán mạng cho triều đình, lấy lợi ích rồi giúp triều đình giải quyết chút chuyện thôi. Cụ thể ra tay như thế nào triều đình tự có sắp xếp, chúng ta cứ vào kinh thành tụ hợp với sứ thần trước, đến lúc đó sẽ biết được tin tức..."
Tào A Ninh lắng nghe một lát, sau đó khẽ vuốt cằm, đi về hướng Đông Nam....
------
Vào đêm, ngoài Kim Dương Thành.
Dạ Kinh Đường treo thương bên hông ngựa, chạy vội trên con đường tuyết bay, áo choàng phía sau bị gió thổi bay phất phới, Chim Chim chui vào bọc hành lý trong xe ngựa, chỉ lộ ra cái đầu tròn nhìn đèn đuốc sáng chói trong thành trì phương xa.
Phạm Thanh Hòa khoác áo choàng dày đi bên cạnh Dạ Kinh Đường, lặn lội đường xa khiến gương mặt bị lạnh đỏ lên.
Mà phía sau là Xà Long, Thương Tiệm Ly và mấy tên bổ khoái, Dạ Kinh Đường đến Kim Dương Thành điều tra tin tức, lúc đầu chỉ dẫn theo mấy tên bổ khoái, để Phạm Thanh Hòa và Tuyền Cơ Chân Nhân ở trên thuyền nghỉ ngơi, nhưng khuya ngày hôm trước sau khi Phạm Thanh Hòa giải độc, sức khỏe gần như hoàn toàn bình phục, làm đại phu, nàng biết Dạ Kinh Đường có chút không khỏe, sao có thể yên tâm để hắn ra ngoài làm việc, vì thế nên đi theo.
Lặn lội đường xa, mắt thấy sắp đến Kim Dương Thành, Dạ Kinh Đường giảm tốc độ, đảo mắt nhìn về phía Phạm Thanh Hòa:
"Phạm cô nương, cô ổn không?"
Phạm Thanh Hòa khoác áo choàng, thấy vậy thì ngồi thẳng một chút:
"Cưỡi ngựa cố theo kịp thôi, ta không sao đâu, đi thôi, làm xong chuyện rồi về sớm một chút."
Thương Tiệm Ly theo phía sau, biết Dạ Kinh Đường và Phạm Thanh Hòa trúng phục kích, cho nên tiến lên nói:
"Chuyện điều tra tin tức mấy người chúng ta đi là được, Dạ đại nhân và Phạm cô nương tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi. Chờ tra được chỗ trốn của Vương Hổ thì ta sẽ lập tức báo lại cho Dạ đại nhân."
Dạ Kinh Đường tra án chỉ dựa vào cảm giác, bàn về chuyên nghiệp thì kém xa những bổ khoái Hắc Nha làm công ăn lương, hắn cũng không từ chối chuyện này, móc Chim Chim lười biếng ra, cho nó đi theo đám người Thương Tiệm Ly cùng điều tra, cũng kịp thời đưa tin, sau đó mọi người lập tức chia ra, tiến về các nơi trong Kim Dương Thành tra xét...