Chương 967: Đường hẹp!
"Keng keng keng ~"
"Nào nào, uống..."
Dạ Kinh Đường dắt tuấn mã, tiến vào trong thành từ cửa nam Kim Dương Thành, cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, một con đường dài bằng đá xanh xuất hiện trong tầm mắt.
Hai bên đường đều là đình đài lầu các đèn đuốc sáng trưng, tiếng sáo trúc từ bên trong truyền ra, rất nhiều người qua đường cầm ô nhỏ, đi trên con đường tuyết rơi tán loạn.
Phạm Thanh Hòa xoay người xuống ngựa, dắt dây cương đi trước mặt là người tha hương nơi đất khách quê người, còn giới thiệu cho dân địa phương Đại Ngụy Dạ Kinh Đường này:
"Nơi này là kim đường, sau khi Nam Bắc triều mở cửa thông thương, các đoàn lữ hành Bắc Lương để đảm bảo an toàn, hầu hết đều đi qua từ cửa ngõ Nhai Châu Tùng Nham Quan để nhập quan, vận chuyển hàng hóa đến Kim Dương Thành, họ đều mở tiệc chiêu đãi và giao dịch trên con đường này, trước kia lúc ta chạy đông chạy tây đã tới nơi này..."
Nhiều năm trước Dạ Kinh Đường đi lại ở Lương Châu và Sa Châu, vẫn là lần đầu tiên đến nơi này, nhìn khắp đường phố đầy xa hoa trụy lạc, hắn cảm thán nói:
"Ta còn tưởng biên cương nghèo khổ, không ngờ Kim Dương Thành phồn hoa như vậy..."
"Lương Châu nghèo bởi vì bên ngoài là các bộ lạc Tây Hải như sói như hổ, không có tiền còn không dễ chọc, không vớt được dầu mỡ gì. Nhai Châu thì khác, trong lãnh thổ đầy khoáng sản, quan ngoại chính là phúc địa của Bắc Lương, vạn dặm đất đai màu mỡ. Hai nước đều bày bố trọng binh ở trung tâm, cũng là vì hai cánh đông tây mất đi quốc lực, mà chính giữa mất trực tiếp do thay đổi triều đại..."
Dạ Kinh Đường không biết nhiều về những điều này, vì vậy cũng không có xen vào, vừa đi vừa nghe Phạm Thanh Hòa giảng giải.
Nhai Châu phụ thuộc vào Vân An, thân là cửa ngõ của Đại Ngụy và là địa bàn của hoàng đế, Nhai Châu từ xa xưa đã là khu vực được triều đình coi trọng.
Tuy triều đình không nói rõ ràng nhưng quả thực có nhiều quan chức đến từ Giang Châu và Nhai Châu hơn những nơi khác.
Bởi vì được triều đình chăm sóc, Nhai Châu đương nhiên có rất nhiều văn nhân theo đuổi con đường làm quan, khắp nơi đều có thể nhìn thấy văn nhân, quý tộc đi lại trên đường phố, cũng không ít người cầm kiếm, văn võ song toàn càng nhiều.
Dạ Kinh Đường đi dọc một đoạn, khi ngang qua một tửu lâu kim bích huy hoàng còn phát hiện bên trong đang tổ chức văn hội, có không ít thư sinh tiểu thư ra vào, cửa đậu đầy xe ngựa.
Dạ Kinh Đường là một võ phu, không có hứng thú lớn đối với loại địa phương này.
Phạm Thanh Hòa thân là nữ vương bộ tộc, thuở nhỏ cái gì cũng phải học, cầm kỳ thư họa kỳ thật cũng biết nhưng chạy tới trước mặt văn nhân phỏng chừng vẫn chỉ có thể bêu xấu, cũng chỉ quét qua xa mã bên ngoài tửu lâu: "Có không ít người Bắc Lương ở bên trong góp vui... Đó hình như là cờ Vạn Bảo Lâu, xem ra là tới bàn chuyện làm ăn..."
Dạ Kinh Đường theo ánh mắt nhìn lại, có thể thấy được xe ngựa đậu bên đường, khung xe có chút rộng rãi, mặt trên viết chữ 'Hoa', bên cạnh còn có gia đinh chờ, ngoại trừ xa hoa cũng nhìn không ra những thứ khác, lập tức mở miệng nói: "Lần trước ở Lang Hiên Thành, ta có mua một cái đồng hồ nhật quỹ hình như xuất xứ từ Vạn Bảo Lâu, sau đó bị Lục tiên tử cầm đi... Vạn Bảo Lâu ở Bắc Lương rất lợi hại sao?”
Phạm Thanh Hòa tùy ý nói: "Đại phú thương nhân ở Yên Kinh rất giàu có, thường xuyên phái thương đội đến Tây Hải thu mua khoáng vật dược liệu, nhưng mà không có quan hệ gì với giang hồ, thế lực sau lưng là ai, ta cũng không hỏi thăm..."
Dạ Kinh Đường dự đoán nó tương tự như Long Âm Lâu ở Vân An, đông gia là vương hầu tướng lĩnh, làm ăn trên giang hồ không ai dám đụng vào, người bình thường tự nhiên cũng không nghe được người đứng sau lưng là ai.
Nghĩ đến Long Ngâm Lâu, Dạ Kinh Đường ngược lại có chút đói bụng, bất quá mang theo Phạm cô nương uống hoa tửu không thích hợp lắm, hắn tìm một quán ăn bắt mắt trên đường cùng Phạm Thanh Hòa đi vào…
…
Lộc cộc, lộc cộc ·····
Ngựa đi qua bên ngoài đình, nam nữ phong trần mệt mỏi cùng nhau đi về phía xa xa.
Lầu hai, chung quanh có thể nghe thấy tiếng ngâm thơ làm phú, một nha hoàn đậm chất văn thơ của trí giả đứng gần cửa sổ nhìn đôi nam nữ đi xa, thật lâu sau trong phòng truyền đến một câu nói: "Nhìn cái gì vậy?”
"À."
Nha hoàn quay đầu lại, nhìn về phía rèm châu trong phòng, mỉm cười đáp: "Tiểu thư, vừa rồi có một hiệp khách đi qua, nhìn sang bên này, người khá tuấn tú, trắng trẻo mà không lộ ra vẻ yếu đuối, tuấn mà không mất dương cương, mày kiếm mắt sáng long lanh bước đi như rồng như hổ, trông giống như bước ra từ trong tranh vậy…”
"Nữ tử đẹp trong lòng, nam tử khôi ngô lành nghề, du hiệp tuấn tú trên giang hồ nhiều vô số kể, hơn phân nửa rất thích tranh đấu tàn khốc, cô nương xung quanh họ cứ ba ngày lại thay đổi, họ thường nhẫn tâm bạc tình quả nghĩa, đức hạnh của họ còn không bằng thư đồng mới học chữ mấy năm, em đừng để bị những người đó lừa..."
"Tiểu thư nhìn người thật chuẩn, vừa rồi bên cạnh hiệp khách kia có một cô nương..."